Thiên Vĩnh Sinh lại nói tiếp: “Thật không dám giấu diếm, Tần công tử, Thiên Hỏa Tông là cơ ngơi mà nhà họ Thiên bọn ta gầy dựng suốt mấy vạn năm nay, nếu phải dời tông môn đi… bọn ta thật sự thấy luyến tiếc, nơi này thật sự là gốc rễ của Thiên Hỏa Tông bọn ta”.
“Ta không có cách nào đối mặt với tổ tông và với toàn bộ đệ tử của tông môn”.
Tần Ninh nhìn về phía Thiên Vĩnh Sinh, hắn nói một cách chân thành: “Không muốn dọn đi chỗ khác, cũng không phải là không được, nhưng cũng phải nhận lấy một chút sóng gió”.
“Việc núi lửa dâng trào, đại khái là sẽ không ảnh hưởng tới Thiên Hỏa Tông, đương nhiên, ta cũng chỉ phỏng đoán như vậy thôi”.
“Nhưng trận động đất kỳ lạ vài ngày khác sẽ khiến mọi người ở khắp mọi nơi muốn điều tra thử ở đây đã xảy ra chuyện gì, thậm chí là sẽ có người của Đại La Thiên tới.
“Nếu các ngươi thật sự không muốn dời nhà, vậy thì hãy lấy hết tất cả trân bảo của Thiên Hỏa Tông các người ra đây, dọn hết tất cả những chỗ có thể ở lại trong Thiên Hỏa Tông, trong vòng một tháng, phải hết lòng hết dạ sửa sang lại, đợi những nhân vật lớn này đến rồi chiêu đãi bọn họ”.
“Tục ngữ nói rất đúng, bàn tay không đánh khuôn mặt đang cười, Thiên Hỏa Tông của các ngươi vốn không phải là thế lực bá chủ, hạ thấp vai vế của mình đi một chút, những nhân vật lớn này đến là để tìm bảo vật, bọn họ sẽ không cố tình gây khó dễ cho các ngươi”.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khó tránh khỏi vài người không coi ai ra gì, báo cho đệ tử dưới trướng, chiêu đãi cho cẩn thận, không nên hành động theo cảm tính”.
Tần Ninh nhìn Thiên Vĩnh Sinh lần hai, hắn nói: “Làm theo cách này, ít nhất là sẽ không đắc tội kẻ khác, nhưng mà… ta vẫn đề nghị các ngươi dọn khỏi đây thì hơn”.
Nghe tới đây, Thiên Vĩnh Sinh khom người, nói: “Cảm ơn Tần công tử, ta sẽ nhanh chóng cho người đi thu xếp”.
Nói tới đây, Thiên Vĩnh Sinh dừng lại giây lát, nhưng rồi ông ta vẫn hỏi tiếp: “Xin hỏi Tần công tử, rốt cuộc bên trong Thiên Hỏa Sơn có thứ thần vật gì xuất thế vậy?”
Tần Ninh nhìn thoáng qua dãy núi xa xăm kia, hắn nâng ly trà lên, nói khẽ: “Là thứ pháp khí sẽ khiến Kim Tiên tranh đoạt đẫm máu”.
Hắn vừa nói xong, Thiên Vĩnh Sinh ngơ ngác.
“Ta hiểu rồi”.
Ngụy Hằng nói ngay: “Tần công tử, không phải là tông chủ nhà ta ham mê chí bảo, thật sự là… quê hương khó rời bỏ”.
“Ta biết rồi…”, Tần Ninh cười rồi nói: “Nhân chi thường tình mà thôi, chỉ có điều, Thiên Hỏa Tông của các ngươi sẽ phải nếm trải một chút khổ sở, có bằng hữu từ phương xa tới, cũng không hẳn là chuyện xấu!”