Đây là sự kết hợp ảo diệu của thiên địa.
Đây là một cái lư thần được ngưng tụ ra bởi không biết bao nhiêu loại cơ duyên tình cờ, bao nhiêu loại vận may trời ban! Cấp độ của nó không cần phân ra cấp bậc cao thấp, chỉ cần có thể dung hợp được, tương lai không ngừng nung nấu, rèn luyện, thực lực tăng lên thì phẩm chất của cái lư này cũng sẽ tăng theo.
“Trong một tháng này, ta phải chuẩn bị cho tốt, tất nhiên là sẽ có Kim Tiên tranh nhau vỡ đầu để chiếm đoạt chiếc lư này… Thậm chí là đại năng như Huyền Tiên cũng sẽ ra tay chiếm đoạt!”
“Huyền Tiên! Là nhân vật… trên cả Kim Tiên! Cái lư này thật sự có lực hấp dẫn đến vậy sao?”
Cửu Anh nghe thấy thế lại càng hưng phấn hơn.
Tần gia cũng nhiệt huyết sôi trào, đến ngày mà núi lửa phun trào, có thể chứng kiến kỳ tích muôn đời khó gặp.
Lại vài ngày nữa trôi qua.
Bên ngoài Thiên Hỏa Tông, núi lửa trong Thiên Hỏa Sơn vẫn đang phun trào, gặp ngay lúc Thiên Hỏa Tông đang tiến hành rèn luyện, đã có hơn ba trăm vị đệ tử ngã xuống, ngoài ra còn có hơn trăm vị mất tích.
Dòng nham thạch nóng chảy dâng lên triền miên không dứt, chảy thẳng vào trong những chỗ trũng ở Thiên Hỏa Sơn.
Vài ngày trôi qua, nham thạch nóng chảy đã tràn vào trong khe suối.
Ngày hôm ấy, Tần Ninh lấp kín hàng ngàn ngọn núi lửa, không có nham thạch chảy ra thêm, cho nên lượng nham thạch đã tràn ra mặt đất cũng dần dần nguội lạnh.
Ngày hôm nay.
Ngụy Hằng lại đến tìm Tần Ninh.
Đi theo Ngụy Hằng, còn có tông chủ Thiên Hỏa Tông, Thiên Vĩnh Sinh và một vài vị trưởng lão có cảnh giới Thiên Tiên tứ phẩm, ngũ phẩm và lục phẩm của Thiên Hỏa Tông.
Những vị này đều là những nhân vật lớn nắm giữ thực quyền và có tiếng nói trong tông môn.
Lần này, Thiên Vĩnh Sinh không dám khinh thường Tần Ninh như lần trước nữa, ông ta vô cùng khách khí với Tần Ninh.
Bên trong sơn cốc, trong chòi nghỉ mát.
“Bây giờ, ta thay mặt toàn bộ Thiên Hỏa Tông, mời Tần công tử bày mưu đặt kế”.
Nghe vậy, Tần Ninh cũng cười rồi nói: “Ta đã nói cho trưởng lão Ngụy Hằng nên làm như thế nào rồi”.