Xem ra, mình và Lý Nhàn Ngư đã ở trong thời không loạn lưu trải qua trăm năm.
Trăm năm qua, bên phía Thượng Nguyên Thiên, hẳn là hiện giờ không còn gì nguy hiểm nữa! Lão đạo sĩ nói đến đây thì tiếp tục khóc lóc kể lể: “Lúc ấy, ta gặp được người kia, nhìn thấy địa thế Táng Long Huyệt, vốn dĩ định đi báo cho Tần công tử, kết quả là bị người kia phát hiện, muốn giết ta bịt miệng, Tần công tử, ta đều là vì ngươi!”
Tần Ninh không nhịn được cười nói: “Được rồi, đừng khóc”.
“Trước hết dẫn ngươi đi thay quần áo, ăn cơm đã!”
Lão đạo sĩ nhìn qua cực kỳ thảm hại, Tần Ninh cũng động lòng trắc ẩn.
Lão đạo sĩ này không rõ lai lịch, thế nhưng thân phận tất nhiên là không tầm thường, hơn nữa, quả thực là không có ý gì xấu.
Tần Ninh dẫn lão đạo sĩ đi mua mấy bộ quần áo, ông ta vẫn thích màu đỏ thẫm, nói người ta lấy cho vài bộ đạo bào màu đỏ, lại ăn thêm một bữa ăn ngon, tắm rửa sạch sẽ, cả người mới sạch sẽ hơn.
Chẳng qua là chân cao chân thấp, dáng vẻ đi đường quả thực có chút quái dị.
Xong xuôi mọi chuyện, đã là buổi chiều.
Hai người Chiến Linh Vân và Chiến Linh Uyên dẫn Tần Ninh đi vào Đông Thiên Các.
Lần này, đạo sĩ áo đỏ nghiêng ngả đi đến, nhìn hai gã hộ vệ kia, nói: “Lần này, ông đây muốn tiến vào, các ngươi còn dám ngăn cản sao?
Cái thứ mắt chó coi thường người khác”.
Hai gã hộ vệ kia thấy lão đạo sĩ như đã thay đổi trở thành một người khác quay lại, trong chớp mắt khuôn mặt đỏ bừng lên, một câu cũng không nói nên lời.
Lúc này, lão đạo sĩ mới dẫn Tần Ninh tiến vào trong Đông Thiên Các.
Gặp lại hắn, trong lòng lão đạo sĩ cũng cảm thấy yên tâm.
Không nói những cái khác, đi theo Tần công tử, chắc chắn là ông ta sẽ không bị chết đói, thậm chí, giúp ông ta khôi phục thương thế cũng không thành vấn đề.