“Cút ra ngoài đi!”
Mà lúc này, phía bên trái của cánh cửa mà bốn người đang đứng, một bóng người mặc quần áo rách tung toé bị hai gã hộ vệ đẩy ra ngoài.
“Người không xu dính túi mà còn dám tiến vào Đông Thiên Các chúng ta giương oai?
Lão già kia, ngươi muốn chết phải không!”
Một gã hộ vệ trong đó quát mắng.
“Đàn chó coi thường người khác như các ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận”.
Âm thanh bất mãn vang lên.
Mà khi nghe thấy âm thanh này, Tần Ninh lại thấy ngờ ngợ.
“Lão đạo sĩ”.
Tần Ninh không khỏi lên tiếng.
Lúc này, cái người lôi thôi kia lập tức quay lại, nhìn thấy Tần Ninh, nước mắt ông ta lập tức chảy xuống.
“Tần công tử, Tần công tử”.
Lão đạo sĩ hô to giống như một kẻ điên, rồi đi đến trước mặt Tần Ninh.
Lúc này, lão đạo sĩ cũng mặc kệ thân thể bẩn thỉu của mình, ôm cổ Tần Ninh, kêu rên: “Tần công tử, ngươi không chết, ôi trời ơi, ngươi không chết, ngươi thực sự không chết”.
Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: “Lão đạo sĩ, ngươi hy vọng sư tôn ta chết như vậy sao”.
“Không không không, không phải”.
Lúc này, quần áo đạo sĩ màu đỏ trên người lão đạo sĩ rách tung toé, mái tóc dài lộn xộn, cả người bẩn thỉu lôi thôi, chân cao chân thấp, quả thực là cách biệt một trời một vực với dáng vẻ phóng khoáng trước kia.
“Tại sao ngươi lại thảm như vậy?”
Tần Ninh không nhịn được nói.
Lão đạo sĩ lập tức khóc lóc kêu ca: “Đừng nói nữa, ngày đó ở vùng đất thánh táng, lão đạo sĩ ta phát hiện ra nguy hiểm cực lớn”.
“Nơi đó là Táng Long Huyệt, cho dù là cường giả vượt qua cảnh giới Tam Ngã, một khi bị cuốn vào trong đó, cũng chắc chắn sẽ phải chết…”
“Ừm…”, Tần Ninh gật gật đầu.
“Ngươi đang nói Diệp Chi Vấn?”
“Lão đạo sĩ ta không biết người kia tên là gì, nhưng thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ít nhất là cảnh giới Vô Ngã, suýt chút nữa đã làm thịt lão đạo sĩ ta đây, may mắn ta dạo chơi bốn phương, trên người có không ít bảo bối, cho nên mới thoát được một kiếp, thế nhưng một thân tu vi đều bị phế bỏ, lưu lạc đến Tây Hoa Thiên, kết quả là bị người ta ăn cướp, sau đó lại bị người ta lừa gạt, lênh đênh trôi dạt trăm năm, một trăm năm này, ngươi có biết là ta sống như thế nào không?”