Lôi Vọng lấy được đan dược, trong lòng tràn đầy tin tưởng bắt đầu bế quan, đánh sâu vào đột phá, kết quả là…Tẩu hỏa nhập ma, suýt chút nữa đã chết.
Đan dược có vấn đề.
Sau đó, tất nhiên là Thiên Lôi Cốc đến tìm Chi Tuyết bà bà đòi một lời giải thích.
Kết quả…quả thực là đan dược của Chi Tuyết bà bà xuất hiện vấn đề.
Cuối cùng, vẫn là do Tần Ninh ở giữa giảng hoà, giải quyết vấn đề, chuyện này mới chấm dứt.
Tần Ninh không chỉ đồng ý điều trị thương tổn cho Lôi Vọng, mà còn hứa hẹn sẽ luyện chế một viên Phá Cảnh Đế Đan cho Lôi Vọng.
Tiếp đó, Tần Ninh quả thực là đã làm được những gì mà hắn đã hứa.
Đây cũng là lý do vì sao, năm đó Tần Ninh ở lại trong Thiên Lôi Cốc một khoảng thời gian, hai huynh đệ Lôi Trấn Thương và Lôi Trấn Phong đều quen biết hắn.
Chính vì nguyên nhân sâu xa đó mà chuyện này đã đánh thẳng vào tấm bảng hiệu của Chi Tuyết bà bà.
Cũng chính vì nguyên nhân sâu xa đó mà khiến cho Tần Ninh và Thiên Lôi Cốc có quan hệ qua lại.
“Mấy vạn năm qua, vẫn luôn đóng cửa bế quan sao?”
“Đúng vậy!”
Lôi Vọng cười haha nói: “Cuối cùng thì dạo gần đây cũng đã có sự đột phá”.
Chi Tuyết bà bà cười nhạo nói: “Ta thấy là do ngươi nghe được tin tức Thiên Thần trở về, lo lắng bản thân uống đan dược của hắn mà còn không đột phá được, sẽ bị hắn chế giễu, cho nên mới vô tình đột phá được phải không?”
Nghe được lời này, Lôi Vọng cười haha, khuôn mặt già nua đỏ lên, che giấu đi sự xấu hổ của mình.
Đừng nói nữa, quả thực là có chuyện như vậy! Năm đó, Linh Thiên Thần để lại một viên đế đan, nói là cho Lôi Vọng, viên đan dược này, đủ để cho ông ta đột phá khỏi xiềng xích cực đạo.
Thế nhưng kết quả là, sau khi bế quan, ông ta căn bản là không thể tiến thêm bước nào.
Gần đây nghe nói Linh Thiên Thần chuyển kiếp trở về, Lôi Vọng quả thực là nóng vội.
Không ngờ rằng, ngay trong tâm trạng này, ông ta lại đột phá.
Mắc kẹt mấy vạn năm! Cuối cùng cũng từ cảnh giới Cực Đạo bước vào cảnh giới Chân Ngã! Bốn cảnh giới Cực Đạo lớn, đế giả đại viên mãn là một cái hố sâu, là một khoảng cách lớn.
Nghe được lời nói ngông cuồng của Lôi Vọng, tiểu tiên nữ Bách Hoa cười nói: “Lôi lão gia tử nói chuyện thật đúng là không xuôi tai, tốt xấu gì thì mấy người chúng ta cũng đã bước vào cảnh giới Chân Ngã một khoảng thời gian dài rồi, còn ngươi chỉ vừa mới bước vào thì có tư cách gì mà dạy dỗ chúng ta chứ?”
Lôi Vọng cũng không tức giận, ông ta cười haha nói: “Đều đã là bà lão sống trên đời bao nhiêu năm rồi mà giọng điệu vẫn õng ẹo như thế, lão già ta đây cũng phải cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi!”
“Từ trước đến nay cô ta đều không biết xấu hổ như vậy đấy”.