Đất trời cuồn cuộn, sóng khí trôi nổi.
Dần dần, một bóng người xuất hiện bên trong tầm nhìn của mọi người.
Chính là Trần Nhất Mặc.
Mà giờ phút này, thân hình của hai người Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân cũng lui về sau, đứng trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh Trần Nhất Mặc.
Hai bóng người xuất hiện bên cạnh Trần Nhất Mặc.
“Lão tổ Âm Minh!”
“Chi Tuyết bà bà!”
Lúc này, sắc mặt Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân lại càng trở nên u ám.
Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà đứng ở hai bên trái phải Trần Nhất Mặc, Chi Tuyết bà bà khoác tay lên vai Trần Nhất Mặc, qua một hồi lâu mới đau lòng nói: “Tiểu Mặc Nhi, ngươi không muốn sống nữa sao!”
Trần Nhất Mặc nhìn thấy dáng vẻ đau lòng cùng trách cứ của Chi Tuyết bà bà thì nén giận nói: “Nếu như hai người các ngươi đến sớm một chút thì ta cũng không cần phải làm như thế”.
“Đừng nói nữa, bị một bà già ngăn cản, làm chậm trễ thời gian”.
Lúc này, lão tổ Âm Minh tức giận nói.
Bà già?
“Hừ”.
Giữa hư không vang lên một tiếng hừ.
Thân hình xinh đẹp của tiểu tiên nữ Bách Hoa xuất hiện.
Thế nhưng giờ phút này, tiểu tiên nữ Bách Hoa trông có chút chật vật.
“Hoa Độc bà bà, tại sao ngươi lại thế này?”
Thiết Vương quát: “Không phải là đã nói ngươi ngăn cản bọn họ lại sao?”
“Thiết Trọng Sơn, ngươi còn dám gọi ta là Hoa Độc bà bà, ta sẽ giết ngươi”.
Tiểu tiên nữ Bách Hoa lạnh lùng nói: “Ngăn cản, ngươi nói cũng thật thoải mái, ngươi đi thử xem!”
Lúc này, ba người tập trung lại cùng một chỗ.
Ở một bên khác, Chi Tuyết bà bà lấy ra một viên đan dược màu xanh ngọc, đưa đến bên miệng Trần Nhất mặc, giọng điệu trách cứ nói: “Uống trước đi”.
“Không sao…”
“Lời nói của bà bà mà cũng không chịu nghe?”
Lúc này, Trần Nhất Mặc có chút bất đắc dĩ, uống viên đan dược.
Giờ đây, hai bên âm thầm ở tư thế giằng co.
“Lão đầu”.
Chi Tuyết bà bà khẽ cười nói: “Tiểu Mặc Nhi mà ta yêu thích lại bị đánh thành dáng vẻ này, bà bà ta đây vô cùng tức giận”.
“Được”.