Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư đang ở trong Tỏa Thiên Tù Địa Vạn Minh Trận cũng tái cả mặt.
Ban đầu Trần Nhất Mặc chiếm thế thượng phong nên bọn họ chỉ tập trung vào việc Tần Ninh phá vỡ hợp thể của trăm đạo linh trụ, nhưng tình thế bỗng nhiên thay đổi.
Thiết Vương! Thiên Thi lão nhân! Lại hai lão già khỉ gió ấy.
Lúc này, Tần Ninh đứng giữa không trung phía trên và đối kháng với linh trụ chín vạn trượng bên dưới Chuyển Thiên La Bàn dưới sự hỗ trợ của linh trụ.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Trần Nhất Mặc, vạt áo trắng tung bay theo gió, còn đôi mắt thì ngày một trở nên u ám.
"Thiết Trọng Sơn, Thiên Thi!"
Tần Ninh đứng trước linh trụ cất giọng nói vô cùng bình tĩnh.
"Hai người các ngươi muốn chết thật đấy à?"
Ở bên ngoài đại trận, Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân nhìn nhau rồi cười phá lên.
"Thành tiên khó vô cùng, thành tiên khó vô cùng, hai người bọn ta phải dành rất nhiều năm mới có thể từ đế giả đại viên mãn bước vào cảnh giới Chân Ngã, vẫn còn cách phàm thể hóa tiên rất xa. Tại sao ngươi không tác thành cho tâm nguyện của bọn ta nhỉ Cửu Nguyên Đan Đế?"
Thiết Vương nói một cách cởi mở.
"Tác thành cho tâm nguyện của các ngươi?"
Tần Ninh như phóng mắt ra mười mấy dặm xa xôi, nói thẳng: "Được thôi!"
Hắn nói câu ấy rồi không ngó ngàng gì tới hai người đó nữa.
Đã nước này rồi, có nói gì thì cũng vô ích thôi.
"Mặc Nhi!"
Tần Ninh gọi Trần Nhất Mặc từ xa.
"Con đây sư tôn!"
Trần Nhất Mặc nhếch mép, mỉm cười đáp.
"Ngươi chết chưa đấy?"
"Người không cho con chết nên con không dám chết đâu".