Muôn vàn quyền ảnh ùn ùn ùn kéo đến.
Trần Nhất Mặc đứng cầm kiếm, giao long bay ra chiến đấu chính diện với biển nắm đấm. Cổ Đỉnh trên đỉnh đầu hắn ta cũng nhanh chóng xoay tròn, ổn định thân mình.
Trong lúc nhất thời, tiếng thiết quyền và Cổ Đỉnh nện vào nhau ầm ầm vang khắp cả bầu trời.
"Cũng thú vị phết".
Thiết Vương thấy cảnh tượng ấy thì tặc lưỡi, lấy làm kỳ lạ.
Trần Nhất Mặc đúng là bất phàm đấy.
Nhưng... Thiết Vương cười hả hê, thiết quyền càng vung đến tới tấp hơn và ẩn chứa sức mạnh dồi dào vô bờ.
Cứ thế, hai người giằng co nhau. Dư âm khủng khiếp của cuộc chiến càn quét khắp nơi.
Thế nhưng, vào lúc này.
Có bốn bóng người trông như được tạo ra từ sắt đen lặng lẽ hiện ra xung quanh Trần Nhất Mặc.
Bốn bóng người kia cầm đao kiếm, giáo mâu trên tay và tới gần Trần Nhất Mặc với tốc độ nhanh như chớp.
Phập phập... Trường đao, trường kiếm, trường thương, trường mâu nháy mắt đâm xuyên qua cơ thể Trần Nhất Mặc. Bốn thứ vũ khí chồng chéo lên nhau.
Máu tươi tí tách chảy xuống.
Một bóng người xuất hiện ở vị trí cách Thiết Vương không xa. Kẻ đó mỉm cười, nói: "Có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là đế giả đại viên mãn mà thôi”.
Đó là một người trông vừa gầy nhom vừa khô xác xơ khiến người ta chỉ cần nhìn vài lần thôi đã thấy ớn lạnh, không dám nhìn nữa.
"Thiên Thi lão nhân!"
Giờ phút này, hầu như ai cũng nhận ra nhân vật trong truyền thuyết ấy.
Không ít người đều từng nghe nói đến Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân và tiểu tiên nữ Bách Hoa. Đây là những nhân vật đã xuất hiện tại cuộc chiến ở Cửu Nguyên Vực nhưng chưa từng có ai được thấy mặt họ.
Hôm nay mới là lần đầu tiên chính thức nhìn thấy.
"Tứ quỷ khôi vương, thi khôi hay được Thiên Thi lão nhân sử dụng nhất!"
"Đó là bốn con rối được luyện chế từ bốn vị đế giả đại viên mãn!"
Lúc này, hầu như các võ giả cảnh giới đế giả đỉnh phong, viên mãn thuộc thế hệ trước đều lộ vẻ rúng động khi nhìn thấy bốn bóng người ấy.
Giờ phút này, tứ quỷ khôi vương đâm vũ khí vào cơ thể Trần Nhất Mặc rồi cố định giữa bầu trời, làm cho hắn ta không tài nào nhúc nhích nổi.
Máu tươi chảy ra khỏi vết thương trên người Trần Nhất Mặc.
Bấy giờ chiếc lụa che mặt của hắn ta cũng bị kình khí đánh cho tan nát, miệng hắn ta be bét máu, dung nhan đẹp tuyệt trần ấy thoạt trông cũng trở nên uể oải.
"Đậu má!"
Trần Nhất Mặc vừa gầm lên một tiếng thì máu tươi lại chảy ra ồ ạt. Hắn ta hùng hổ quát: "Toàn lũ đánh lén..."
"Trần sư đệ!"
"Trần sư huynh!"