Một lúc lâu sau.
Tiếng chém giết không ngừng vang lên giữa đất trời.
Ánh mắt Tần Ninh hiện lên vẻ hờ hững, mười tám con rồng lửa vờn quanh cơ thể hắn.
Lúc này, Lôi Trấn Phong, Ôn Ninh Ninh, Tô Khuynh Nguyệt, Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư cũng đã tề tựu đông đủ.
“Báo hại ta mất công lo lắng nãy giờ”.
Diệp Viên Viên không mấy vui vẻ, nàng nhìn Tần Ninh nói như vậy.
“Ta cũng không muốn nàng phải lo lắng, ta đã sớm nói rõ…”, lúc này, Ôn Ninh Ninh và Lôi Trấn Phong đã triệu tập võ giả của Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc tới.
Tần Ninh nhìn về phía hai người bọn họ, nhân tiện nói: “Chu gia và Nguyên gia cũng chỉ là tên hề bị Thiên Cương Thần Môn lợi dụng mà thôi, nhưng nếu bọn chúng đã muốn giết ta, vậy thì ta cũng sẽ không buông tha cho chúng”.
“Còn hai kẻ chủ mưu thật sự đứng đằng sau chuyện này, Thiên Cương Thần Môn và thánh tộc Thiên Mục”.
Tần Ninh nhìn về phía thành cổ, nói khẽ: “Đây… mới chỉ là khởi đầu mà thôi!”, chỉ là bắt đầu! Đúng vậy! Một trăm mười tám đạo tràng Linh Uẩn!
Đây mới chỉ là khu vực trung tâm mà thôi.
Hơn nữa, cái Cửu Cửu Dung Thiên Thôn Long Trận vốn mượn một ít lực lượng của vùng đất Thánh Táng mà ngưng tụ thành.
Tuy chỉ là một phần lực lượng rất nhỏ nhưng uy lực của nó cũng đã khủng bố đến mức đủ dùng để tàn sát toàn bộ Đế giả đại viên mãn.
Nếu như… có thể lợi dụng triệt để ưu thế của vùng đất Thánh Táng thì không có một vị Đế giả nào có thể ngăn cản được sức mạnh của nó!
“Vậy tiếp theo… chúng ta phải làm gì?”
Lôi Trấn Phong nghĩ tới đây thôi cũng đã lạnh toát cả người.
Vùng đất Thánh Táng là một vùng đất thánh.
Nhưng nó cũng có thể trở thành mồ chôn võ giả.
Vậy mà Thiên Cương Thần Môn và thánh tộc Thiên Mục lại có thể làm ra được những chuyện như vậy.
Thật sự là không thể tưởng tượng ra nổi.
“Kế tiếp, không phải chúng ta tìm bọn họ!”
Tần Ninh tiếp: “Mà là bọn họ đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, sau đó, sẽ tới tìm ta”.
Tần Ninh vừa mới dứt lời thì đất trời bỗng nhiên chao đảo.
Trên bầu trời của vùng đất Thánh Táng.
Có một thân hình từ trong hư không xuất hiện.
Bóng dáng và giọng nói hết sức mờ ảo vang lên.
“Cửu Nguyên Đan Đế quả nhiên là danh bất hư truyền”.
Một giọng nói tao nhã vang lên.
“Thiên Cương thánh chủ!”
“Đó là Thiên Cương thánh chủ!”