Phong Lưu

Chương 278: Trở lại Trường An




- Về phần bộ nội công kia, nó quá mức tà môn bá đạo, sư phụ không muốn hại con, cho nên không truyền cho con.

Hắn nhìn lên bầu trời, giống như thì thào tự nói với mình, lại như đang nói với A Mộc.

Lôi Mị khẽ nhíu mày. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Nàng cảm giác có gì đó là lạ, giống như Đường nhị bá đang giao lại hậu sự vậy.

- A Mộc!

Thanh âm của Đường Độc đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng nghiêm túc.

- Sư phụ!

Đường Mộc vô cùng bất an lên tiếng.

Ánh mắt Đường Đôc lạnh lùng chăm chú nhìn hắn:

- Toàn thân sở học của con, tất cả đều là võ công độc môn của Đường Môn, cho nên, con cần phải theo tiểu Đông trở về Đường Môn.

Đường Mộc quỳ sụp xuống:

- A Mộc cẩn tuân giáo huấn của sư phụ!

Đường Độc mỉm cười nói:

- Như vậy sư phụ an tâm rồi rồi. Cho dù không thể trở về, cũng phải vĩnh viễn bảo hộ an toàn của Tiểu Đông.

- Vâng!

Đường Mộc làm động tác th độc.

- Tốt! Đây mới là đồ đệ tốt của Đường Độc ta. Ha ha ha…

Lúc này đây, khi Đường Độc nói một tiếng "tốt" thật lớn, tia hàn mang trong mắt vừa khôi phục vẻ lạnh lùng lại đột nhiên trở nên ảm đạm rất nhiều, tựa hồ còn mang theo một tia thống khổ.

- Đường nhị bá…

Lôi Mị đã cảm thấy không ổn, vội vàng duỗi tay, đặt lên mạch môn của Đường Độc.

- A…

Nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, khuôn mặt tái nhợt thất sắc, luống cuống lấy từ trong ngực áo ra vật gì đó.

- Sao vậy?

Đường Tiểu Đông và Đường Mộc tựa hồ cùng lúc lên tiếng hỏi.

Đường Độc mỉm cười:

- Mị chất nữ, không cần! Bá phụ cưỡng ép tu luyện tà công, lại vận nội công quá mức, bị tà công phản phệ, kinh mạch đã đứt đoạn, dù có đại la kim tiên cũng không cứu được…Khụ khụ khụ…

- Nhị bá…

Đường Tiểu Đông nghe vậy nhất thời da đầu tê dại.

Đường Mộc càng gào khóc lớn hơn.

Nếu như không có sư phụ, hắn đã sớm chết dưới đao của mã tặc. Sư phụ thường ngày mặc dù vô cùng nghiêm khắc với hắn, nhưng trong lòng hắn, Đường Độc không chỉ là ân nhân cứu mạng, là ân sư thụ nghiệp, mà còn là phụ thân của hắn. Lúc này đột nhiên

hay biết sư phụ sắp qua đời, sao có thể không thương tâm khóc rống lên cho được?

Nam nhân không phải không có nước mắt, chỉ là chưa tới mức thương tâm chảy nước mắt mà thôi…

Đường Độc ho khan dữ dội một trận, thở dốc nói:

- A Mộc, con chớ nên đau buồn… Khụ khụ…Sư phụ vẫn thường bị vết thương cũ dày vò đến sống không bằng chết, hiện tại tâm nguyện đã thành, sư phụ cũng coi như được giải thoát, con hẳn là phải vui vẻ mới đúng… Khụ khụ khụ…

Hắn hiện tại nói một hai câu cũng phải thở dốc, có vẻ hết sức khó nhọc và thống khổ, hơn nữa số lần ho khan càng ngày càng nhiều, càng lúc càng dài hơn.

Đường Mộc khóc đến thương tâm gần chết, Lôi Mị và Đường Tiểu Đông lại thúc thủ vô sách, chỉ có thể lo lắng đứng nhìn.

- Bá phụ thích đại sa mạc mênh mông này… hụ khụ… Hãy an táng… Bá phụ…Trong… Sa … Mạc…

Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, tới một vài chữ cuối cùng đã nhỏ như tiếng muỗi kêu, vài từ không thể nghe rõ được.

Đầu hắn chậm rãi gục xuống, tư thế ngồi xếp bằng cũng mất đi.

- Sư phụ…

Đường Mộc ôm choàng lấy thi thể của sư phụ gào khóc. Đường Tiểu Đông và Lôi Mị cũng lặng yên rơi lệ…

Chiếu theo nguyện vọng của Đường nhị bá, Đường Tiểu Đông tìm trong sa mạc một cồn cát thật lớn an táng Đường nhị bá. Đường Mộc càng gào khóc thương tâm hơn, đến muốn chết đi sống lại…

Qua những lời kể tràn ngập nước mắt của Đường Mộc, đám người Đường Tiểu Đông mới biết, trên người Đường Độc vẫn mang vết thương cũ không lành, hơn nữa lại tu luyện một loại nội công cực kỳ âm độc, mặc dù có thể làm cho công lực của mình tăng lên rất nhanh, nhưng lại càng khiến vết thương cũ nặng hơn. Mỗi khi phát tác thực sự là thống khổ vô cùng, sống không bằng chết.

Hắn vốn là đệ nhất thị vệ bên người Đột Lợi Khả Hãn. Khi Thiết Bố Đô đoạt quyền, lúc đó sở dĩ hắn rời khỏi Đột Lợi Khả Hãn là vì Đột Lợi cho rằng, Thiết Bố Đô sẽ không dám lập tức giết mình, ra lệnh cho hắn tìm cơ hội ám sát Thiết Bố Đô.

Ai ngờ, Thiết Bố Đô không niệm tình huynh đệ tay chân, vẫn cương quyết ám hại Đột Lợi, tuyên bố với người ngoài Đột Lợi bệnh nặng.

Đường Độc lẻn vào hoàng cung, phát giác người giả bộ đang bệnh chỉ là một người có vài phần giống với Đột Lợi mà thôi. Dưới cơn phẫn nộ, hắn tụ tập mấy tử sĩ vốn trung với Đột Lợi Khả Hãn lẻn vào hoàng cung ám sát Thiết Bố Đô.

Để giết chết được Thiết Bố Đô, Đường Độc không để ý vết thương cũ tái phát, nguy hiểm do tà công phản phệ, vài lần mạnh mẽ thôi phát công lực đến cực hạn. Khi đột phá vòng vây cuối cùng, hắn đã hai lần sử dụng Phong Lôi Bạo, khiến thương thế càng nặng thêm, cho tới khi xoay chuyển trời đất, không còn chút sức lực nào nữa.

Hắn có thể chống đỡ cho tới hôm nay, tất cả đều là dựa vào dược vật bá đạo, tự tàn phá sinh mệnh của mình và tâm nguyện trong lòng chưa hoàn thành mà khổ sở chịu đựng. Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết mới bình lặng ra đi…

Mặt nạ Thanh Đồng kia, không ai lấy xuống vẫn để nguyên như cũ trên mặt Đường Độc, an táng cùng hắn.

Đường Mộc, từ khi gặp được Đường Độc tới nay cũng chưa một lần nhìn thấy chân

Mọi người ở lại trong sa mạc ba ngày, Đường Mộc cũng quỳ lạy trước mộ phần sư phụ suốt ba ngày ba đêm.

Người chết đèn tắt, chuyện cũ qua đi như mây gió, bụi bay khói tan…

Ngày thứ tư, dưới sự dẫn đường của phu phụ Thạch Sùng Vũ, mọi người rất nhanh lền xuyên qua đại sa mạc vô biên, tiến vào cửa ải U Châu.

Tất cả mọi người đều nóng lòng muốn mau chóng về nhà, cho nên chỉ nghỉ ngơi thoáng chốc qua loa tại U Châu, sau đó lập tức lên đường chạy về Trường An. Một

đường ra roi thúc ngựa, lúc này đây, trở về với hành trang vô cùng đơn giản. Tám ngày sau thì tới được Trường An.

Người cuối cùng cũng trở về an toàn, chúng nữ mừng rỡ như điên, tâm tình vừa kích động vừa hưng phấn, không cần nói cũng biết.

Hà Hiểu Nguyệt vừa nghe tin, lập tức đóng cửa ngừng việc buôn bán, chạy tới trung tâm ngu nhạc, bắt tay chuẩn bị cơm nước, khiến Hà Ngụy thấy cũng đành thở dài lắc đầu.

Ai, con gái lớn là của người khác a…

Ngọc Nhược Vân cũng dẹp hết công việc buôn bán, vội vã chạy tới.

Thấy bụng Kha Vân Tiên đã hơi lớn lên, Đường Tiểu Đông ngây người ngẩn ngơ, kinh hỷ nói:

- Ta… Ta… Sắp làm phụ thân sao?

Nét mặt Kha Vân Tiên tràn đầy dáng tươi cười hạnh phúc.

Tỷ tỷ Đường Tố Vân đá hắn qua một bên, sẵng giọng:

- Ngươi đi đâu lâu như vậy, hại mọi người cả ngày lo lắng, hiện tại nên chọn ngày lành thành thân đi thôi.

Đường Tiểu Đông gật gật đầu cười ha ha.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv