- Ta nói là chỉ cần một mình ta là đủ. Ngươi chỉ cần cho ta biết vị trí hiện tại của Hoa Thất là được rồi.
Hoa Thi Âm hai mắt trợn trừng nhìn Dương Thiên. Một lúc sau, xác định được hắn không nói đùa liền trầm giọng:
- Dương Thiên, ta không biết ngươi lợi hại như thế nào nhưng người không nên xem thường Hoa Thất.
- Hắn từ nhỏ là trẻ mồ côi. 15 tuổi bắt đầu gia nhập hắc đạo với hai bàn tay trắng. Đến năm 40 tuổi đã sáng lập nên tổ chức hắc đạo lớn nhất cả nước. Tâm cơ là hạng nhất, hành động sát phạt quyết đoán.
- Về thực lực của hắn thì không ai biết được, nhưng chắc chắn rất cao. Rất có thể đã đạt đến Địa cấp hậu kỳ võ giả. Hơn nữa hắn cũng rất cẩn thận. Trong biệt thự trang bị rất nhiều thiết bị hiện đại cùng hảo thủ. Ngươi nếu một mình đến đó thì dù ngươi có đạt đến Thiên cấp võ giả cũng không thể toàn mạng trở về.
Dương Thiên gật đầu, có thể trở thành người nắm đầu thế lực hắc đạo trên cả nước, có thể là người tầm thường sao. Nhìn qua Hoa Thi Âm:
- Ngươi đây là lo lắng cho ta sao?
Hoa Thi Âm hừ lạnh:
- Ngươi có thể cho là như vậy. Nếu như ngươi thất bại, rất có thể sẽ làm liên lụy đến ta. Hiện tại mạng sống của hai chúng ta đã cột chặt lại một chỗ. Ta không cho phép ngươi làm chuyện lỗ mảng.
Dương Thiên bật cười, nhìn Hoa Thi Âm:
- Ta chắc chắn ngươi đã cho người điều tra về thân phận của ta. Chẳng lẽ các ngươi một chút cũng không điều tra được.
Hoa Thi Âm cứng miệng, nàng quả thực đã phái người điều tra về thân phận của Dương Thiên nhưng hoàn toàn không có kết quả. Hắn cư như từ trên trời rơi xuống, trở thành một sinh viên bình thường tại đại học Thanh Hoa. Còn về phần lý do hắn trợ giúp Tiêu Chính Long cũng như trợ giúp như thế nào nàng một chút cũng không rõ.
- Thân phận của ngươi thật sự khiến người khác tò mò. Nhưng nó khiến ngươi tự tin đến mức một mình đi giết Hoa Thất hay sao?
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, giết Hoa Thất đối với ta căn bản chỉ là một việc nhỏ. So với việc quyết định bữa sáng nên ăn gì còn dễ dàng hơn.
Hoa Thi Âm nhìn hắn hoài nghi:
- Ngươi chắc chắn?
- So với việc ta là đàn ông chứ không phải phụ nữ còn chắc chắn hơn.
- Được. Đã như vậy ta chúc ngươi thành công. Ta kính ngươi một ly.
Hoa Thi Âm nói xong, từ dưới chân bàn lấy ra một bình rượu. Rót một ly cho mình rồi đưa cả bình cho Dương Thiên. Dương Thiên trợn mắt nhìn nàng:
- Ngươi định bảo ta uống hết cả bình sao?
- Nam nhân các ngươi không phải đều thích như vậy sao?
- Không có. Nhưng nếu có một mỹ nữ như ngươi mời, ta tất nhiên sẽ không từ chối.
Dương Thiên nói xong, đưa cả bình rượu lên miệng uống hết. Hoa Thi Âm chỉ đưa ly lên miệng rồi bỏ xuống. Lấy ra một tập tài liệu đưa cho Dương Thiên:
- Đây là thông tin về nơi ở của Hoa Thất cùng tình hình an ninh ở trong. Hắn che dấu rất kĩ nên ta chỉ biết được như thế. Còn lại đều phụ thuộc vào ngươi.
- Ngươi cứ chờ tin tốt của ta.
Dương Thiên theo chỉ dẫn của Hoa Thi Âm lẻn ra theo lối phía sau nhà rồi đi đến căn biệt thự của Hoa Thất. Dương Thiên quyết định sẽ không giống như mọi lần xông thẳng đến rồi giết hắn. Như vậy sẽ rất nhàm chán.
Hắn đứng ở bên ngoài quan sát thấy những vị trí có gắn camera cùng nơi chó canh phòng hay đi qua lại. Dương Thiên chọn một vị trí khá kín đáo rồi nhảy qua tường, men theo bờ tường đi qua những điểm mù của camera.
Phía trước đột nhiên có một tên dắt chó đang đi đến, Dương Thiên lập tức thi triển Ẩn Khí thuật rồi nấp trên trần nhà. Chờ tên kia đi khỏi, Dương Thiên liền rơi xuống, mỉm cười:
- Trò chơi ám sát này cũng thật thú vị a. Xem ra làm sát thủ rất vui a.
Nếu những sát thủ khác biết được suy nghĩ của hắn nhất định mỗi người sẽ nhổ một bãi nước bọt dìm chết hắn. Người ta dùng tính mạng đánh đổi để hoàn thành nhiệm vụ, có ai làm sát thủ lại thoải mái vui đùa như hắn sao?
Dương Thiên đi qua hành lang, bước đến trước cửa một căn phòng. Nghe thấy bên trong có rất nhiều người đang nói chuyện liền dừng lại lắng nghe một lát:
- Ngươi nói xem, lão đại chơi đùa nàng xong có thể để lại cho chúng ta một phần hay không?
- Ngươi không phải không biết. Lão đại tuy đã lớn tuổi nhưng thân thể vẫn tràn trề tinh lực a. Một đại mỹ nhân khó gặp như vậy, làm sao lại có phần của chúng ta.
- Thật đáng tiếc. Chỉ được nhìn mà không được ăn. Thân hình đó, vóc dáng đó. Nếu không phải tận mắt thấy nàng từ trường học đi ra, ta chắc chắn sẽ không tin nàng chỉ là nữ sinh cấp 3.
Dương Thiên cảm thấy đã nghe đủ rồi, Hoa Thất làm người hắn cũng biết được một hai. Không ngờ thực tế còn tồi tệ hơn rất nhiều lần, những tên thuộc hạ này cũng không có kẻ nào tốt đẹp. Đã như vậy, các ngươi cùng nhau xuống địa ngục đi, coi như giúp đỡ Diêm Vương dễ làm sổ sách.
Dương Thiên mở cửa bước vào, đám người kia bị giật mình. Nhưng cũng kịp phản ứng rất nhanh, từ dưới chân bàn lôi lên mấy khẩu súng. Một tên chỉ súng vào Dương Thiên, hỏi:
- Ngươi là ai, ta tại sao chưa từng gặp ngươi.
Dương Thiên bật cười:
- Các ngươi đúng là chưa từng gặp ta, nhưng ta lại là người cuối cùng các ngươi được gặp.
Dứt lời, Dương Thiên lập tức biến mất. Đám người hoảng sợ, nhưng chưa kịp nổ súng đã phát hiện súng vốn đang cầm trên tay đã biến mất. Dương Thiên xuất hiện trở lại, cầm một đống súng ném xuống sàn nhà, một tay làm kí hiệu yên lặng:
- Ban đêm đang yên tĩnh. Các ngươi không nên làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác.
Một bàn tay vẫy nhẹ, vài ngọn lửa theo đó bay thẳng về hướng đám người. Ngọn lửa vừa chạm vào, cả đám người biến mất như chưa từng tồn tại. Không hề để lại một chút cặn bã nào, dường như chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Dương Thiên cũng không nán lại lâu. Vừa rồi hắn nghe được Hoa Thất đang muốn cưỡng gian một vị mỹ nữ. Việc cứu người tất nhiên không thể chậm trễ.
Dương Thiên thần thức tỏa ra, rất nhanh phát hiện được Hoa Thất. Lúc này hắn đang ở trong phòng cùng một vị nữ nhân. Nữ nhân này khuôn mặt có chút non nớt, nhưng thân hình thật sự rất phát triển. Tên kia nói không sai, nếu không phải biết từ trước, Dương Thiên khẳng định không đoán ra được nàng chỉ là học sinh cấp 3.
Nàng lúc này hai tay đang bị cột chặt vào hai cạnh giường, áo đã bị cởi ra, chỉ còn mặc áo ngực. Miệng bị nhét một mảnh vải lớn, chỉ có thể phát ra âm thanh ư ử. Hoa Thất trên tay cầm một cái roi da cùng một ngọn nến đang đi xung quanh nàng. Thỉnh thoảng lại quất mạnh roi da xuống đất khiến mỹ nữ hoảng sợ rên to.
Tình cảnh rất giống những bộ JAV cưỡng hiếp của Nhật Bản. Hoa Thất không ngờ có loại sở thích biến thái như vậy. Dương Thiên cũng có chút thất thần nhưng rất nhanh giữ được bình tĩnh:
- Ta sao có thể như vậy. Tuy hình ảnh phía trước có chút kích thích, nhưng nếu phải làm thì ta mới là nam chính. Sao có thể để một tên vừa già vừa xấu như hắn chiếm đoạt mọt đại mỹ nữ như vậy.
Dương Thiên lập tức đá mạnh cửa phòng bước vào. Hoa Thất phản ừng rất nhanh, nghe thấy tiếng động liền nhảy về phía góc giường nhặt lấy một cây súng chỉ về phía Dương Thiên:
- Ngươi là ai?
Dương Thiên không thèm nhìn hắn mà chỉ nhìn về phía nữ sinh kia:
- Ngươi yên tâm. Ta đến là để cứu ngươi.
Nữ sinh nghe vậy trong mắt lóe lên một chút ánh sáng hi vọng. Dương Thiên nhìn qua Hoa Thất:
- Bỏ cái thứ vô dụng đó xuống đi. Đường đường là một tên Thiên Cấp cao thủ, sao lại còn sử dụng một thứ như vậy.
Hoa Thất vẫn không bỏ súng xuống mà cảnh giác nhìn Dương Thiên:
- Ngươi đến đây để giết ta.
- Ngươi chỉ số thông minh có phải có vấn đề hay không. Tại sao lại hỏi vấn đề vô nghĩa như vậy. Ta nữa đêm tìm đến nhà ngươi để cứu người, không giết ngươi lại để sau này ngươi tìm ta báo thù sao.
Hoa Thất nhìn qua nữ sinh:
- Ngươi đến đây là để cứu nàng?
- Tất nhiên.
Dương Thiên nói dối mà mặt không đổi sắc. Trước tiên phải tranh thủ tình cảm của vị mỹ nữ này trước. Hoa Thất hắn phải giết, lý do thì sao mà chẳng được.
- Vậy ngươi có thể mang nàng đi. Ta và ngươi từ nay nước sông không phạm nước giếng. Ta cũng sẽ không trả thù ngươi.
Dương Thiên ngẩn ra, tên này sợ chết như vậy sao. Dương Thiên cũng không biết, việc hắn có thể dễ dàng vào đây không một tiếng động cùng nói ra chính xác tu vị của Hoa Thất đã khiến tên kia sợ hãi. Tu vị của Hoa Thất là một bí mật, ngoài hắn ra không có ai biết, Dương Thiên vừa nhìn đã nhận định hắn là Thiên cấp cao thủ. Nói như vậy tu vị của Dương Thiên chắc chắn không kém hắn, khả năng lớn là cao hơn.
Trong phòng riêng nên Hoa Thất không để các loại vũ khí nóng có sức công phá đủ để làm tổn thương Thiên cấp cao thủ. Vì vậy chỉ có thể tạm thời lùi một bước.
Dương Thiên không biết Hoa Thất nghĩ gì nhưng hắn cũng không từ chối. Gật đầu rồi bước lại cởi dây trói cho nữ sinh. Nữ sinh dường như căng thẳng quá lâu, Dương Thiên cởi trói cho nàng, giúp nàng mặc đồ xong, bế nàng bước ra khỏi cửa thì liền ngất đi. Dương Thiên nhanh chóng đặt nàng vào phòng bên cạnh rồi quay lại chỗ Hoa Thất:
- Hiện tại có thể bắt đầu được rồi.