Dương Thiên theo khí tức của Diệp Vấn Thiên tỏa ta mà tìm đến. Nhưng hắn không vội xuất hiện mà đứng trên không quan sát.
- Tuy khí tức lưu lại đã nhạt đi không ít, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được sự quen thuộc. Không ngờ lại là hắn a. Không đúng, hẳn là một khối hóa thân của hắn để lại.
Hắn mà Dương Thiên nói tới chính là vị đại năng kia. Năm xưa tên kia giết chết cả gia đình Dương Thiên, khiến hắn lòng mang hận thù. Từ bỏ mọi thứ, một lòng tu luyện để trả thù. Cuối cùng cũng đã giết chết tên kia, trả thù cho gia đình, không ngờ tên kia còn lưu lại đây một hóa thân.
Trong giây lát, Diệp Vấn Thiên cùng mọi người xung quanh cảm thấy không khí như đóng băng lại. Sát khí kinh khủng khiến bọn họ mất đi tri giác. Khoảng khắc đó diễn ra không đến một giây nhưng lưng áo mọi người đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Dương Thiên thu hồi sát khí, tự chế giễu mình:
- Người ta cũng đã giết rồi. Chỉ là một khối hóa thân mà thôi. Vốn không cần phải quan tâm.
Lắc mình tiến đến bên cạnh Diệp Vấn Thiên. Thấy hắn vẫn còn đang hoảng sợ liền nói:
- Diệp bá phụ, ngươi bị cảm lạnh sao?
Diệp Vấn Thiên đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, lắc đầu:
- Không có. Vừa rồi không biết vì sao lại có một cảm giác vô cùng đáng sợ. Dù chỉ diễn ra trong thời gian ngắn nhưng hiện tại cơ thể ta vẫn còn đang run rẩy.
Bỗng nhiên vẻ mặt Diệp Vấn Thiên tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng hoảng sợ nhìn Dương Thiên:
- Ngươi làm sao có thể xuất hiện ở đây nhanh như vậy. Chẳng lẽ Nguyên Anh kỳ tu sĩ lợi hại như vậy sao?
- Ngươi đã biết thân thế của ta?
Diệp Vấn Thiên gật đầu:
- Lần trước mời được ngươi đến khiến ta được khen thưởng. Ta lựa chọn để lấy thông tin về ngươi. Quả thực kinh hãi thế tục a. Không hổ là tin tức cấp S.
Dương Thiên lắc đầu:
- Lãng phí một lần khen thưởng. Ngươi có thể trực tiếp hỏi ta a.
- Ngươi…
Diệp Vấn Thiên định nói gì nhưng lại thôi, chỉ tay về phía động phủ:
- Ngươi xem xét một chút thử xem có điểm gì lạ hay không. Hung thủ che dấu rất kĩ nên bọn ta hoàn toàn bó tay.
Gật đầu, Dương Thiên đi vào phía trong. Khung cảnh phía trong vẫn ngăn nắp, chỉ có một vài nơi được kẻ phấn trắng hình người. Xem ra những người này bị giết rất nhanh, hoàn toàn không hề xảy ra xung đột với người kia. Vậy lí giải duy nhất chỉ có thể là do tên kia tu vị vượt xa bọn họ. Hóa thân của tên đó, dù yếu thì có thể yếu đến mức nào?
Diệp Vấn Thiên đi theo sau Dương Thiên, không nhịn được hỏi:
- Ngươi có phát hiện gì sao?
- Người này tu vị rất cao.
- Việc này bọn ta cũng đã biết được.
Nếu bọn hắn điểm này cũng không nhận ra, vậy thì quá mất mặt Ám tổ rồi.
- Vậy sao. Nếu ta nói tu vị của hắn không hề thua kém Nguyên Anh kỳ tu sĩ thì sao?
- Ngươi nói cái gì? Việc này vốn không thể nào a. Từ sau khi xảy ra huyết tế đến nay, vốn chưa từng xuất hiện bất kì vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ nào.
- Có thể là do các đại thế lực khác ẩn dấu.
Diệp Vấn Thiên lắc đầu:
- Ta nghe nói trước khi vị đại năng kia rời đi đã để lại một cổ hóa thân thay hắn tiến hành huyết tế để tăng cường tu vị. May mắn khi ấy có mấy vị thái thượng trưởng lão của Thiên Sơn Thánh phong thi triển bí pháp che dấu được vị đại năng kia. Sau khi vị đại năng kia rời đi, một thời gian sau hóa thân xuất hiện liền bị bọn họ ngăn cản. Cuối cùng tuy dành thắng lợi nhưng Nguyên Anh kỳ tu sĩ toàn bộ tận diệt.
- Có lời đồn Thiên Sơn Thánh phong vẫn còn xót lại một vị nhưng đã bị trọng thương. Thời gian dài như vậy hắn vẫn chưa xuất hiện để tiêu diệt Ma môn. Tám chín phần là đã không qua khỏi.
Dương Thiên nghe Diệp Vấn Thiên nói cũng trầm ngâm. Khi hắn rời địa cầu, hóa thân kia vẫn chưa xuất thế, thảo nào hắn không biết được. Còn tại sao bây giờ tên kia lại xuất hiện, có lẽ chỉ có Thiên Sơn Thánh phong là có đáp án. Nhìn về phía Diệp Vấn Thiên:
- Khí tức này tràn ngập huyết khí. Chắc chắn không phải là thái thượng trưởng lão của Thiên Sơn Thánh phong. Ta đoán rất có thể là do cổ hóa thân kia gây ra.
- Không thể nào? Không phải hắn đã bị Thiên Sơn Thánh phong tiêu diệt rồi sao?
- Việc này cũng không chắc. Xem ra ta cần phải đến Ẩn Thế đại lục một chuyến để làm rõ sự tình.
Diệp Vấn Thiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Với địa vị của ngươi hiện tại, Thiên Sơn Thánh phong tất nhiên sẽ nể mặt ngươi. Có cần ta trợ giúp gì hay không?
- Không cần, các ngươi thông báo cho tổng bộ thắt chặt an ninh. Theo ta đoán tên kia đang cần một lượng lớn máu huyết để khôi phục. Trong thời gian này sẽ không ngừng tiến hành huyết tế.
Nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, Diệp Vấn Thiên từ biệt Dương Thiên rồi lên đường đi thẳng đến tổng bộ. Vấn đề này vô cùng hệ trọng. Một vị Nguyên Anh kỳ tiến hành huyết tế, rốt cuộc là cần bao nhiêu người mới đủ?
Dương Thiên cũng không vội đến Ẩn Thế đại lục. Đã đến kinh thành chi bằng tìm Hoa Thi Âm trước, giúp nàng giải quyết chút việc vặt. Ngày mai hắn có hẹn với Tần Tuyết, ngày mốt còn phải đến nhà Mộc Vũ Hàm. Chuyện về huyết ma cứ để sau hẳn tính.
Nếu Diệp Vấn Thiên biết Dương Thiên đang nghĩ gì nhất định sẽ chửi ầm lên. Tính mạng rất nhiều ngươi đang gặp nguy hiểm mà hắn vẫn có thời gian tán gái. Dương Thiên khi ấy nhất định sẽ trả lời một câu:
- Ta cũng không phải chúa cứu thế a.
Dương Thiên gọi điện cho Hoa Thi Âm. Lúc này cũng đã khuya, giọng của nàng có chút ngái ngủ:
- Ngươi là?
- Ta là Dương Thiên. Ta đã đến kinh thành. Ngươi có thể đến đón ta hay không. Ta đang ở…
- Ta sẽ lập tức sẽ đến ngay.
Giọng nói của Hoa Thi Âm rất gấp gáp. Xem ra nàng đã đợi Dương Thiên khá lâu nên không nhịn được. Dương Thiên không phải đợi lâu, chưa đầy 10 phút sau Hoa Thi Âm đã tự mình lái xe đến:
- Ngươi tự mình đến a. Nam nhân của ngươi sẽ không ngăn cản?
- Ta và hắn không ở chung một nhà. Được rồi, mau lên xe đi. Có việc gì để sau hãy nói.
Dương Thiên bước lên xe, Hoa Thi Âm cũng không nói nhiều mà một đường chạy thẳng về biệt thự của nàng. Hai người nhanh chóng bước xuống xe đi vào nhà. Ngồi đối diện với Hoa Thi Âm:
- Xem ra Hoa Thất rất cảnh giác với ngươi. Cho nhiều người theo dõi như vậy.
Hoa Thi Âm cười khổ:
- Hắn vốn vẫn luôn đề phòng ta.
- Ngươi mang ta về như vậy không sợ hắn nghi ngờ?
- Không có. Thỉnh thoảng ta vẫn sẽ đưa nam nhân về nhà. Hắn luôn cho rằng ta có nhu cầu cần thỏa mãn mà thôi.
Dương Thiên nhìn Hoa Thi Âm bằng ánh mắt nghi ngờ khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên:
- Ngươi sao lại nhìn ta như vậy?
Dương Thiên gật đầu, ra vẻ hiểu biết:
- Ta hiểu được, ngươi đã kết hôn nhưng lại sống ly thân với chồng. Chắc hẳn cũng cần người giúp đỡ để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Hoa Thi Âm mặt hơi đỏ lên, sẵn giọng:
- Ngươi đừng nói bậy. Ta làm như vậy chỉ để che mắt Hoa Thất mà thôi.
Dương Thiên tất nhiên biết chuyện đó, nếu không hắn cũng không mất công như vậy giúp đỡ nàng:
- Được rồi. Lần này ta đến đây là để giúp ngươi giết hắn.
Hoa Thi Âm gật đầu:
- Ta cũng đã điều tra kĩ. Hoa Thất mấy ngày nay đều ở tại ngôi biệt thự của hắn tại trung tâm thành phố. Nơi đó an ninh rất nghiêm ngặt, hơn nữa trong nhà hắn còn có rất nhiều cao thủ. Chúng ta cần bàn bạc kế hoạch kĩ lưỡng.
Dương Thiên lắc đầu:
- Không cần phiền phức như vậy. Ta cũng chỉ có thời gian là tối nay. Ngươi chỉ cần cho ta biết vị trí của hắn là được rồi.
- Ngươi nói cái gì?