Nhìn thấy Hắc Ám Hoa Vương đang muốn thi triển một huyễn thuật khác nhắm vào mình, Dương Thiên khẽ lắc đầu:
- Xem thường ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Để ta cho ngươi xem một chút, nói không chừng ngươi sẽ suy nghĩ lại.
Dương Thiên không làm ra bất kỳ cử động gì khác. Sau lưng hắn, một hỏa cầu khổng lồ dần bay lên. Dưới nhiệt độ khổng lồ của hỏa cầu này, toàn bộ nước biển trong nháy mắt liền bốc hơi hết. Đây vốn là Cửu Tinh Diệu Nhật hắn chuẩn bị để đối phó với hai tên thủy quái kia nhưng giữa chừng vì nghe được giọng nói của Khổng Tước, Dương Thiên lập tức thay đổi chủ ý không dùng đến nó nữa. Hiện tại liền có chỗ hữu ích.
Bên dưới đáy biển này chỉ bao gồm Hỏa linh lực cùng Ám linh lực, Dương Thiên đem nó chuyển hóa thành Hỏa linh lực mới tạo thành Cửu Tinh Diệu Nhật nên tốn thời gian hơn bình thường khá nhiều. Tuy hiện tại Cửu Tinh Diệu Nhật vẫn chưa phải ở mức mạnh nhất, bất quá Hắc Ám Hoa Vương Độ Kiếp Tam Chuyển chủ tu là huyễn thuật. Bỏ qua huyễn thuật, sức chiến đấu của nàng nằm ở giữa Độ Kiếp Nhất Chuyển và Độ Kiếp Nhị Chuyển, chừng này đã là đủ rồi.
Cảm nhận được sức mạnh khủng bố từ bên trong Cửu Tinh Diệu Nhật phóng ra, Hắc Ám Hoa Vương hoảng sợ, vội vàng thi triển huyễn thuật. Thế nhưng cho dù nàng thi triển loại huyễn thuật nào cũng đều bị Dương Thiên tùy ý phá giải. Kể cảnh việc dựng lên một huyễn cảnh cũng bị sức nóng kinh người kia khiến cho vặn vẹo rồi tan vỡ. Dương Thiên lắc đầu:
- Ngươi vẫn xem thường lời ta nói. Vậy nếm thử một chút tư vị của Cửu Tinh Diệu Nhật đi.
Dương Thiên nhẹ nhàng vung tay, hỏa cầu dùng tốc độ cực nhanh bay về phía Hắc Ám Hoa Vương. Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Hỏa diễm vàng rực rất nhanh đem toàn bộ nước biển cùng Ám linh lực thiêu đốt không còn một mạnh. Không gian liên tục kéo ra từng cái lỗ đen rất lớn tỏa ra lực hút kinh người. Nhiệt lượng tràn ra khắp nơi, kể cả Huyễn Hoa đứng cách đó rất xa cũng không nhịn được nhíu mày:
- Nhiệt độ thật khủng bố, là do Dương Thiên gây ra? Lẽ nào hắn thực sự có thể phá được huyễn thuật của Hoa Vương?
Đứng bên trong biển lửa, Dương Thiên chắp hai tay sau lưng, bộ dạng lạnh nhạt:
- Cuối cùng cũng sử dụng Huyễn Linh Châu. Nếu ngươi dùng nó ngay từ đầu có phải liền tránh được đau khổ hay không.
Đối diện Dương Thiên lúc này là một viên châu rất lớn. Đợi ngọn lửa dần yếu đi, Hắc Ám Hoa Vương mới từ bên trong Huyễn Linh Châu bước ra, giọng nói mang theo chút không cam lòng:
- Huyễn thuật của ta cho dù là Độ Kiếp Tứ Chuyển, thậm chí Ngũ Chuyển cũng bị ảnh hưởng, tại sao không làm gì được ngươi?
Dương Thiên nhún vai:
- Có thể cho là ta miễn dịch với những loại huyễn thuật cấp thấp đi. Loại huyễn thuật tấn công trực tiếp vào linh hồn thì thôi đi, nó xem như hoàn toàn vô dụng. Còn muốn tạo ra huyễn cảnh đủ sức mê hoặc ta, chi bằng sớm vận dụng Huyễn Linh Châu một chút. Bằng không ngươi thực sự sẽ không có cơ hội nữa.
Hắc Ám Hoa Vương im lặng, nàng biết Dương Thiên không phải đang cố tình trêu tức nàng. Chỉ riêng một chiêu Cửu Tinh Diệu Nhật kia, nếu không có Huyễn Linh Châu, nàng có lẽ thực sự đã gặp nguy hiểm. Thế nhưng Huyễn Linh Châu không phải là loại pháp bảo chuyên về phòng ngự, nếu cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng chỉ 2, 3 lần nữa nó liền tan vỡ.
Đã đến nước này, Hắc Ám Hoa Vương đã không còn sự lựa chọn nào khác. Nàng có chút hối hận, nếu như khi nãy để Dương Thiên cùng Huyễn Hoa rời đi, mọi việc đã không trở nên như thế này. Huyễn Hoa nói không sai, Huyễn Linh Châu là đỉnh cấp pháp bảo, đẳng cấp chính là cao cấp Thánh Bảo. Dựa vào tu vị Độ Kiếp Tam Chuyển của Hắc Ám Hoa Vương, muốn sử dụng nó cần phải trả một cái giá rất lớn, so với hai tên hiến tế của thủy quái kia cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Hắc Ám Hoa Vương lẩm bẩm chú ngữ, Dương Thiên lập tức cảm nhận được không gian quanh mình xuất hiện từng đợt vặn vẹo. Cảnh vật quanh hắn bắt đầu thay đổi. Trước mặt Dương Thiên là hàng ngàn tu sĩ. Điểm đặc biệt là sau lưng bọn hắn đều có những cặp cánh màu tím đen khiến người nhìn giống như bị hút vào bên trong. Không một ai tấn công, thế nhưng chỉ khí tức do bọn họ tỏa ra cũng đủ khiến không gian xuất hiện từng vết nứt dài.
Một thiếu phụ rất xinh đẹp bay đến phía trước, giọng nói của nàng mang theo linh lực khiến Dương Thiên cảm thấy có chút áp bức:
- Dương Thiên, ngươi dám lợi dụng Thánh Nữ, âm thầm cướp đi chí bảo của Hồ Điệp Tộc bọn ta. Các trưởng lão đã phán ngươi tội chết, hôm nay ta sẽ thay mặt thi hành. Trước khi chết, ngươi có lời gì muốn nói hay không.
Đứng trước vô số cường giả, giọng nói của Dương Thiên thản nhiên đến lạ lùng:
- Ta chỉ muốn biết Hàn Sương nàng không sao chứ?
Thiếu phụ có điểm tức giận:
- Ngươi lừa gạt Thánh Nữ để cướp đi chí bảo, ngươi cho rằng mình có tư cách hỏi đến nàng?
- Ta chỉ muốn biết nàng có an toàn hay không.
- Hàn Sương là Thánh Nữ của Hồ Điệp Tộc, bọn ta đương nhiên không thể phạt nặng nàng. Ta nghĩ ngươi nên lo cho mình thì tốt hơn.
Dương Thiên thở ra một hơi:
- Không sao là tốt rồi. Nhờ ngươi nhắn lại với Hàn Sương, tình cảm của nàng ta hiểu, thế nhưng chúng ta không phải là người của một thế giới, có thể gặp nhau, đi cùng với nhau một đoán, thế nhưng mãi mãi không thể chung đường. Những gì ta nợ nàng, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Thiếu phụ lắc đầu:
- Ngươi không thể trả, bởi vì ngươi không có cơ hội đó.
Dương Thiên mỉm cười:
- Hàng ngàn tên Thánh Thể, hơn 20 tên Hoàn Vũ, 3 tên Bán Tiên, thậm chí có một vị Bán Tiên hậu kỳ. Các ngươi thật là đủ xem trọng ta.
Thiêu phụ tỏ vẻ khinh thường:
- Bọn ta không xem trọng ngươi mà là xem trọng chí bảo của Hồ Điệp Tộc. Uy lực của nó lớn đến dọa người, cho dù là trong tay một tên Hoàn Vũ hậu kỳ như ngươi vẫn rất đáng sợ.
- Ngươi nói là thứ này.
Dương Thiên vung tay, trên tay hắn là một thanh kiếm màu đen. Từ bên trong thanh kiếm này tỏa ra từng đợt Không Gian Lực mạnh khủng khiếp. Cho dù đứng ở rất xa, không ít Thánh Thể kỳ cũng bị sóng không gian chấn đến hộc máu.
Vẻ mặt thiếu phụ lập tức thay đổi, linh lực màu tím đen từ trên cơ thể nàng phóng ra, tạo thành một rào chắn ngăn cản từng đợt sóng không gian kia. Dương Thiên mỉm cười:
- Quả nhiên rất mạnh. Thanh kiếm này vốn không phải chí bảo của Hồ Điệp tộc. Nó vốn là vật vô chủ, chẳng qua được các ngươi tìm thấy, đem về làm của riêng mà thôi. Cũng không phải cái gì Hồ Điệp Trảm Tiên Kiếm, tên thật của nó, gọi là Không Diệt.
Theo câu nói của Dương Thiên, thanh kiếm màu đen rung lên từng đợt như đang vui mừng. Thiếu phụ hừ lạnh:
- Cứ xem như những gì ngươi nói là đúng, bảo vật này là vô chủ. Vậy chẳng phải ai mạnh hơn sẽ có quyền trở thành chủ nhân của nó sao?
Dương Thiên khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Ngươi nói không sai. Bất quá, dường như nó rất thích ta, muốn nhận ta làm chủ.
Dương Thiên không làm rất bất kỳ động tác gì, từ bên trong Không Diệt lập tức phát ra từng đợt sóng không gian cực mạnh. Một cơn lốc xoáy màu đen khổng lồ hình thành, Không Gian Lực khủng bố như muốn đem tất cả hút vào rồi nghiền nát. Cho dù là thiếu phụ Bán Tiên hậu kỳ cũng không khỏi run lên. Không phải nàng e sợ cơn lốc xoáy màu đen kia mà là đúng như những gì Dương Thiên nói, dường như Không Diệt đã nhận hắn làm chủ.
Không Diệt ở tại Hồ Điệp tộc đã qua rất nhiều năm tháng. Cũng từng có vài cường giả cưỡng ép sử dụng nó. Bất quá cùng lắm chỉ sử dụng được ba phần uy lực thực sự. Chỉ có một mình Dương Thiên không cần làm gì, Không Diệt đã tự mình phóng xuất ra sức mạnh kinh khủng của nó.
Thiếu phụ một bên dùng linh lực màu tím đen chống đỡ cơn lốc kia, trong lòng âm thầm tính toán. Trong thời gian ngắn, chính nàng cũng không biết nên giải quyết chuyện này thế nào. Muốn giết chết Dương Thiên không khó, thế nhưng Không Diệt đã nhận hắn làm chủ. Lỡ như Dương Thiên lâm vào đường cùng đem Không Diệt tự bạo, cho dù là Bán Tiên hậu kỳ như nàng cũng sẽ không dễ chịu.
Hai bên e ngại lẫn nhau nên vẫn chưa làm ra hành động gì. Đúng lúc này, một vệt đen lớn xuất hiện giữa không gian. Từ trong vết nứt không gian, một thân ảnh xinh đẹp bước ra, âm thanh dịu dàng nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo:
- Ta đến đây để thu hồi chí bảo của Hồ Điệp tộc.