Dương Thiên khó chịu bước ra phía trước, quay sang Mộng Huyễn Tiên Tử:
- Ngươi có gì phải khó xử, ta có nói là cần ngươi bảo vệ sao? Ta còn chưa yếu đuối đến như vậy.
Nói xong, hắn cũng không đợi Mộng Huyễn Tiên Tử trả lời mà nhìn Hắc Ám Hoa Vương:
- Nhiều lời làm gì. Ta không quan tâm ngọc châu trên tay ngươi là thứ gì, muốn đánh liền đánh. Ngươi cho rằng mình có tư cách quyết định vận mệnh của tất cả những người ở đây sao?
Mộng Huyễn Tiên Tử thở dài:
- Dương Thiên, ta biết ngươi rất lợi hại. Chỉ bàn về luật công kích, một kiếm kia đã vượt xa ta và Hắc Ám Hoa Vương. Thế nhưng thứ Hắc Ám Hoa Vương sử dụng không phải công kích đơn thuần mà là huyễn thuật. Có thêm viên ngọc châu kia phụ trợ, ta và ngươi hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
Dương Thiên nhíu mày:
- Thứ kia rất lợi hại sao?
Mộng Huyễn Tiên Tử có chút ưu thương nói:
- Ngươi chắc đã từng nghe qua Tam Đại Thần Bảng?
- Ngươi nói là Thiên Bảng, Địa Bảng cùng Phàm Bảng? Ý của ngươi là, viên ngọc châu kia là một món pháp bảo nằm trên Tam Đại Thần Bảng?
Mộng Huyễn Tiên Tử khẽ gật đầu:
- Đúng vậy. Tên thật của nó là Huyễn Linh Châu, xếp thứ 93 trên Phàm Bảng. Năng lực chính là phát huy uy lực của huyễn thuật đến mức tận cùng. Chỉ là tu vị của Hắc Ám Hoa Vương vẫn còn thiếu một chút, sử dụng nó sẽ khiến nàng rơi vào thời kỳ suy yếu một thời gian dài. Đây mới là nguyên nhân chính khiến nàng không muốn sử dụng nó với ta.
Đừng xem thường Huyễn Linh Châu chỉ xếp thứ 93 trên Phàm Bảng, nhưng bảo vật được có tên trên đó đều là pháp bảo dành cho tu vị Độ Kiếp Kỳ. Hơn nữa còn là những thứ mạnh nhất. Cho dù là món cuối cùng so với bản mệnh pháp bảo của bất kỳ vị đại năng Độ Kiếp nào cũng mạnh hơn một bậc. Tất nhiên, đặt trong mắt Dương Thiên thì cũng không tính là thứ gì. Quan trọng nhất, hắn không e ngại huyễn thuật. Muốn tác động được đến Dương Thiên, tối thiểu cũng phải là huyễn thuật của Bán Tiên, bằng không chỉ giống như một bộ phim để hắn giải trí mà thôi. Khi nào chán chỉ cần tắt đi không xem nữa.
Cho nên, Hắc Ám Hoa Vương có thể là một thứ gì đó rất khủng bố đối với tu sị thông thường nhưng trong mắt Dương Thiên, nó lại là thứ dễ đối phó nhất.
- Mộng Huyễn Tiên Tử…
- Gọi ta là Huyễn Hoa.
- Được rồi, Huyễn Hoa, ngươi đem Thánh Băng Tằm tránh xa nơi này một lát. Ta giải quyết xong chuyện này sẽ tìm đến ngươi sau. Giao dịch giữa chúng ta vẫn còn hiệu lực, ta sẽ thay ngươi khống chế Hắc Ám Hoa Vương, thu hồi Huyễn Linh Châu. Ngươi cũng nên để Thánh Băng Tằm chuẩn bị cho ta đi.
Dương Thiên kiêu ngạo Huyễn Hoa đã sớm quên, bởi vì hắn có đủ năng lực để kiêu ngạo. Sát Thần đã từng khiến cho tất cả đại năng tại Linh Giới sợ đến mất mật, ai dám xem thường thực lực của hắn. Thế nhưng Dương Thiên nay đâu bằng xưa, không nói những cái khác, chỉ riêng cảnh giới của hắn chỉ vẻn vẹn là Độ Kiếp Nhất Chuyển, đâu còn phong phạm của một tu sĩ đỉnh cấp quát tháo thiên hạ nữa.
Vì vậy, trong mắt Huyễn Hoa, Dương Thiên hiện tại chính là cuồng vọng, cuồng vọng đến mức bỏ qua an nguy tính mạng của chính bản thân mình. Dương Thiên tò mò:
- Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?
Huyễn Hoa lắc đầu:
- Không có gì. Vậy mọi chuyện ở đây giao lại cho ngươi.
Huyễn Hoa hành sự rất dứt khoát. Vừa nói hết câu lập tức thu hồi Thánh Băng Tằm rồi rời đi, biến mất khỏi phạm vi thần thức của Dương Thiên. Dương Thiên đưa tay lên gãi đầu, có đôi chút khó hiểu:
- Hình như có gì đó sai sai. Thái độ của nàng…
Ở đằng xa, Hắc Ám Hoa Vương bây giờ mới lên tiếng:
- Để lại di ngôn xong rồi chứ?
Dương Thiên quay mặt lại, ngơ ngác hỏi:
- Ai để lại di ngông?
- Đương nhiên là ngươi.
- Không có, ta còn tưởng là ngươi. Thôi được, hiện tại cho ngươi chút thời gian, có gì cứ nói.
- Ý ngươi là ta để lại di ngôn?
- Di ngôn là thứ một người sắp chết để lại. Người sắp chết là ngươi, có gì không đúng sao?
Hắc Ám Hoa Vương cười lạnh:
- Tiểu tử, ngươi quả nhiên rất kiêu ngạo.
Dương Thiên nhún vai:
- Không có, ta vẫn luôn rất khiêm tốn.
Hắc Ám Hoa Vương không nói thêm gì nữa. Dương Thiên có thể cảm nhận được từng làn sóng truyền qua. Đây không phải linh lực mà là lực lượng linh hồn. Tu luyện huyễn thuật, quan trọng nhất chính là cường độ linh hồn. Nếu cường độ linh hồn yếu hơn, ngươi không thể nào tác động vào giác quan và trí não của đối thủ. Cho nên cường độ linh hồn của những người này đều vượt xa tu sĩ đồng cấp. Chỉ xét cường độ linh hồn, Hắc Ám Hoa Vương đã đạt tương đương với Độ Kiếp Lục Chuyển, một cấp độ rất khủng bố.
Lý do Huyễn Hoa mang Thánh Băng Tằm tránh ra xa cũng không có gì đặc biệt. Một khi sử dụng huyễn thuật chiến đấu, cả người sử dụng lẫn đối thủ đều sẽ rơi vào trạng thái vô thức, tức là mất đi cảm nhận về thế giới bên ngoài. Tất nhiên, đây là trong trường hợp đối thủ ngang sức, bằng không chỉ cần một cái liếc mất liền có thể giải quyết gọn gàng. Mất đi cảm nhận về thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, lỡ như gặp phải kẻ đánh lén, tính mạng chẳng phải liền mất oan? Chính vì vậy, mỗi khi muốn dùng huyễn thuật chiến đấu, bọn hắn sẽ tạo ra một khu vực rất lớn có phần tương tự Linh Vực. Bất kỳ tu sĩ nào bước vào lập tức sẽ bị rơi dính phải huyễn thuật. Hơn nữa, tu sĩ đứng ngoài hoàn toàn không nhìn thấy được những sự việc đang diễn ra bên trong, có muốn công kích cũng rất khó khăn. Một khi có công kích, người mở ra không gian này lập tức sẽ cảm nhận được để tránh né và tiến hành phản kích. Nói chung, đây là một biện pháp phòng thủ khá hiệu quả thường được những kẻ sử dụng huyễn thuật ưa thích sử dụng.
Biết Hắc Ám Hoa Vương đã ra tay, Dương Thiên vẫn hờ hững:
- Ta khuyên ngươi nên sớm sử dụng huyễn thuật mạnh nhất của mình, vì những thứ thông thường này đối với ta hoàn toàn vô dụng.
Dương Thiên vừa nói vừa tiện tay xóa bỏ huyễn thuật Hắc Ám Hoa Vương vừa tạo ra.
- Hẳn ngươi cũng biết, nếu dựa vào đấu pháp thông thường, ngươi chắc chắn không phả đối thủ của ta.
Những gì Dương Thiên nói, Hắc Ám Hoa Vương đều hiểu rõ. Một tên Độ Kiếp Nhất Chuyển nói điều này với Độ Kiếp Tam Chuyển, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ bị coi là một tên ngốc. Thế nhưng thực tế đã chứng minh những gì Dương Thiên nói đều là sự thật. Hắc Ám Hoa Vương bản thể là Hắc Ám Hoa vương giả, thế mạnh của nàng chính là huyễn thuật cao thâm, còn về công kích thông thường quả thực rất yếu ớt, so với một tên phổ thông Độ Kiếp Nhất Chuyển cũng không khá hơn là bao. Ngược lại, Dương Thiên tu vị chỉ là Độ Kiếp Nhất Chuyển, nhưng một kiếm kia của hắn uy lực mơ hồ đã đạt đến Độ Kiếp Tam Chuyển đỉnh phong. Cái này không hề nói quá, hai tên thủy quái Độ Kiếp Nhị Chuyển kia hợp lực, thậm chí đem trái tim hiến tế để triệu hồi Thánh Ấn. Uy lực của Thánh Ấn đã đạt đến một đòn toàn lực của Độ Kiếp Tam Chuyển đỉnh phong, vậy mà kết quả cuối cùng vẫn chỉ là hòa với Dương Thiên.
Hắc Ám Hoa Vương không hề xem thường Dương Thiên, thế nhưng đồng dạng, nàng cũng không cho rằng mình sẽ thất bại.
- Ngươi rất mạnh. Bất quá, mạnh không có nghĩa là sẽ chiến thắng. Bởi vì đối với kẻ sử dụng huyễn thuật như ta, sức mạnh không phải nhân tố quyết định.
Hắc Ám Hoa Vương vừa dứt lời, một cơn sóng nhỏ bắt đầu lan truyền đến cơ thể Dương Thiên. Chỉ là nơi nó nhắm đến không phải thân thể mà là linh hồn. Trực tiếp tấn công linh hồn đưa đối thủ và huyễn cảnh, đây là thứ chỉ có huyễn thuật cấp cao mới làm được.
Bất quá, lúc này Dương Thiên không có hứng thú chơi đùa với nàng. Không gian thần bí trong cơ thể hơi hé mở ra, đòn tấn công linh hồn của Hắc Ám Hoa Vương lập tức bị chấn tan. Nói đùa, đạt đến Chân Tiên, linh hồn của Dương Thiên đã lột xác trở thành Tiên Hồn, cho dù nó chỉ mới khôi phục được một phần nhỏ thì cũng không phải thứ một tên Độ Kiếp kỳ có thể lay chuyển được.
Dương Thiên mỉm cười nói:
- Loại huyễn thuật tấn công trực tiếp vào linh hồn kia có lẽ sẽ hù dọa được người khác. Đáng tiếc, đối với ta đều vô dụng. Ta khuyên ngươi lần cuối, sử dụng Huyễn Linh Châu đi, bằng không sẽ không còn cơ hội nữa.