Tuy rằng Mộng Huyễn Tiên Tử cũng rất có hứng thú với chuyện này, thế nhưng đại địch trước mắt, nàng không thể không tập trung tinh thần nghênh đón. Số lượng thủy quái xuất hiện lần này còn đông hơn vừa rồi gấp chục lần. Dẫn đầu là ba luồng khí tức cực mạnh, bao gồm hai tên Độ Kiếp Nhị Chuyển, một tên Độ Kiếp Tam Chuyển.
Nếu không có gì sai lệch, tên Độ Kiếp Tam Chuyển kia hẳn chính là Hắc Ám Hoa Vương. Chỉ là Dương Thiên vẫn chưa kịp nói gì, Mộng Huyễn Tiên Tử đã lên tiếng:
- Hoa Vương, đã lâu không gặp.
Phía bên kia yên lặng vài giây rồi phát ra âm thanh đáp lại:
- Huyễn Hoa, hàng chục vạn năm trước ngươi đã nói sẽ không bao giờ quay trở lại. Tại sao lúc này lại xuất hiện ở nơi này?
Mộng Huyễn Tiên Tử lạnh lùng nói:
- Ta đến đây để đòi lại một thứ vốn thuộc về ta.
Hắc Ám Hoa Vương đột nhiên cười to:
- Thứ thuộc về ngươi? Ngày hôm đó chính ngươi dùng nó để đổi lấy tự do, hôm nay lại nói nó thuộc về người? Thật nực cười.
- Hoa Vương, năm đó ta tu vị thua kém ngươi, phải đánh đổi nó để có được tự do. Hiện tại, ta có đủ thực lực đoạt mang nó trở về.
- Muốn đoạt về? Đã muộn, ta đã sớm đem nó luyện hóa.
- Vậy thì ta sẽ dùng biện pháp mạnh đem nó lấy ra khỏi ngươi.
Dương Thiên vốn yên lặng đột nhiên lên tiếng:
- Khoan đã.
Mộng Huyễn Tiên Tử giật mình quay sang:
- Có chuyện gì?
Dương Thiên tỏ vẻ khó chịu:
- Ngươi và Hắc Ám Hoa Vương có quen biết? Tại sao ngươi không nói chuyện này ngay từ lúc đầu. Ta có cảm giác mình rất giống một con lừa a.
Mộng Huyễn Tiên Từ thản nhiên:
- Không phải ta đã nói rồi sao. Quan hệ giữa chúng ta là giao dịch, chỉ cần ngươi giúp ta khống chế Hắc Ám Hoa Vương, tơ của Thánh Băng Tằm sẽ là của ngươi. Ta không có trách nhiệm phải kể cho ngươi nghe những chuyện này.
- Ây, ngươi rõ ràng là cố ý đưa ta vào tình thế “vạn sự đã rồi”. Không được, phi vụ này ta không làm nữa.
Dương Thiên nói xong liền làm bộ dạng muốn rời đi, thế nhưng hắn ngay lập tức cảm nhận được rất nhiều luồng thần thức đang muốn khóa chặt hắn. Hắc Ám Hoa Vương trầm giọng nói:
- Ngươi chính là trợ thủ do Huyễn Hoa mời đến. Độ Kiếp Nhất Chuyển? Yếu đến đáng thương. Bất quá, ngươi đã biết bí mật của Hắc Ám Hoa Hải, ta không thể để ngươi rời khỏi đây.
Dương Thiên bực bội nói:
- Ta cái gì cũng không biết. Hắc Ám Hoa Hải thì có gì hay, một bãi biển trồng nhiều hoa mà thôi, có cái gì gọi là bí mật. Không nói nhiều với các ngươi nữa. Dương Thiên ta muốn đi, các ngươi còn chưa có tư cách ngăn cản.
Dương Thiên lóe lên một cái liền phóng lên cao. Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa thì đã bị một đám thủy quái cản lại. Trong môi trường này, tốc độ của tu sĩ thông thường sẽ bị suy giảm nghiêm trọng. Ngược lại, đám thủy quái kia còn nhanh hơn một ít.
Bị chặn đường, Dương Thiên không hề ra tay chém giết như mọi khi mà chỉ né qua một bên, sau đó tiếp tục lao đi. Thế nhưng số lượng thủy quái thực sự quá đông, bất kể Dương Thiên đi đến đâu, bọn hắn giống như đã ở đó đợi sẵn.
Bất quá, nếu để ý kỹ, mỗi khi Dương Thiên di chuyển, số lượng thủy quái theo đuôi hắn rất đông, kéo thành một hàng dài phủ kín cả một vùng rộng lớn. Cảm nhận được thời cơ đã đến, Dương Thiên liền truyền âm cho Mộng Huyễn Tiên Tử:
- Ra tay đi.
Mộng Huyễn Tiên Tử vừa nghe được âm thanh của Dương Thiên vang lên trong đầu liền đưa tay về phía trước điểm ra một chỉ. Từ trên cao, một vầng sáng sặc sỡ nhiều màu bất ngờ hạ xuống, đem đám thủy quái kia bao phủ. Thánh Băng Tằm từ đầu vẫn luôn ẩn mình từ đâu xuất hiện, há miệng phun ra hàn khí. Một nhà tù bằng băng trong chớp mắt liền được dựng lên, đem một lượng lớn thủy quái nhốt vào bên trong.
Bên trong nhà tù băng kia phát ra một loạt nhưng âm thanh công kích nhưng rất nhanh rơi vào yên lặng. Huyễn trận của Mộng Huyễn Tiên Tử quả nhiên lợi hại, chỉ trong một thời gian ngắn liền khiến đám thủy quái kia mất đi năng lực chiến đấu. Số lượng thủy quái đông như vậy, tu vị lại không yếu, Dương Thiên cũng không muốn lãng phí thời gian chơi với bọn chúng, cứ trực tiếp sử dụng trận pháp của Mộng Huyễn Tiên Tử là tốt nhất. Hai người ngay từ đầu không có bàn qua kế hoạch này, bất quá chỉ cần nhìn hành động của nàng, Dương Thiên liền biết mình cần phải làm gì.
Đám lâu la cơ bản đã giải quyết xong, số lượng còn lại hầu như không đáng nhắc đến. Dương Thiên hạ xuống bên cạnh Mộng Huyễn Tiên Tử, cười nói:
- Thế nào, ta diễn rất đạt phải không?
- Không tệ, miễn cưỡng chấp nhận được.
- Ngươi thật sự rất biết tiết kiệm lời khen a.
Mộng Huyễn Tiên Tử ngẩn đầu nhìn lên:
- Hắc Ám Hoa Vương để lại cho ta, hai tên thủy quái kia giao lại cho ngươi và Thánh Băng Tằm.
Mộng Huyễn Tiên Tử vừa dứt lời liền biến mất, để lại Dương Thiên bất đắc dĩ tặc lười:
- Nữ nhân này thực sự quá nhàm chán.
Nhìn về phía hai tên thủy quái Độ Kiếp kỳ đang dùng thần thức khóa chặt hắn, Dương Thiên khẽ lắc đầu:
- Không cần nhìn ta như vậy. Tất cả là do các ngươi quá tự cao. Lẽ nào các ngươi thực sự cho rằng ta sợ đến mức vừa trông thấy đã đánh mất hết chiến ý mà bỏ chạy hay sao? Độ Kiếp Nhị Chuyển mà thôi, còn chưa đáng để ta đặt vào mắt.
Theo lời nói của Dương Thiên, mặt nước bắt đầu dần ngưng tụ. Hàn khí khủng bố khiến nước biển mang theo Ám linh lực đóng thành từng lớp từng lớp băng màu đen kịt, đem hai tên thủy quái Độ Kiếp kỳ cùng Dương Thiên ngăn cách với thế giới bên ngoài. Xem ra Thánh Băng Tằm không muốn trận chiến của bọn hắn ảnh hưởng đến Mộng Huyễn Tiên Tử. Dù sao đấu huyễn thuật so với đấu pháp thông thường còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Chỉ cần một giây phân tâm, nhẹ thì sẽ rơi vào trong huyễn thuật của đối thủ, nặng thì bị huyễn thuật cắn trả, khiến cho linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhìn từng tầng băng dày đặc đang bao phủ quanh mình, Dương Thiên không khỏi thở dài:
- Thánh Băng Tằm, ngươi thực sự muốn để một mình ta đối phó với hai tên này sao? Cái này hình như không giống kế hoạch ban đầu cho lắm. Đây là ý của riêng ngươi hay là do Mộng Huyễn Tiên Tử ra lệnh?
Có thể nhận thấy rõ ràng, Thánh Băng Tằm chỉ đang một mực muốn dùng hàn khí của nó gia cố cho những tầng băng kia, không hề có ý định hỗ trợ Dương Thiên.
- Ai, mặc kệ, đợi lát nữa hỏi nàng là được. Hai tên các ngươi đợi cũng đã lâu rồi, đến đây đi.
Dương Thiên nói xong, hai tên thủy quái Độ Kiếp kỳ vẫn không hề có hành động gì. Bọn hắn vẫn đứng yên bất động tại chỗ. Nhìn kỹ một chút, Dương Thiên cảm nhận được linh lực trong cơ thể bọn hắn đang có dấu hiệu quấn lấy nhau. Khi tình huống này xảy ra thường sẽ có hai loại giải thích. Một là hai tên thủy quái Độ Kiếp kỳ kia đang muốn thi triển một loại thần thông bằng cách dung hợp linh lực giữa hai người. Hai là bọn hắn đang muốn dung hợp lại thành nhất thể.
Bất quá, cho dù là trường hợp nào, đối với Dương Thiên mà nói thì cũng không phải là tin tức tốt. Âm thầm tích tụ Cửu Tinh Diệu Nhật, Dương Thiên lập tức thi triển thần thông quen thuộc của hắn, Kiếm Vũ.
Cơn mưa kiếm khí trừ bốn phương tám hướng đổ xuống. Đem Lĩnh Vực dung nhập vào bên trong, sức công phá của Kiếm Vũ đã đạt đến một tầm cao mới. Kể cả tường băng do Thành Băng Tằm tạo ra cũng liên tục rung lên, xuất hiện từng vết nứt kéo dài. Thánh Băng Tằm ở bên ngoài lập tức tăng cường hàn khí, nhanh chóng đem những vết nứt kia chữa trị, đồng thời gia cố cho lớp tường băng kia.
Chỗ đáng sợ của Kiếm Vũ không phải ở uy lực công phá, mà là nó giống như một cơn mưa, liên miên không dứt, giống như vô tận. Nhìn hai tên thủy quái bị chôn vùi bên trong cơn mưa kiếm khí, trên mặt Dương Thiên ngược lại không có bất kỳ vẻ vui mừng nào. Hắn nhíu mày:
- Thần thông phòng ngự thật lợi hại. Uy lực này so với Thánh Quang Cầu của ta cũng không kém bao nhiêu.
Thánh Quang Cầu là thần thông phòng ngự Dương Thiên thường sử dụng. Nhìn vè bề ngoài rất giống một lớp linh lực phòng ngự của tu sĩ, thế nhưng nó chân chính là một loại thần thông cao cấp. Có thể được Dương Thiên đánh giá cao như vậy, thứ hai tên thủy quái kia đang sử dụng tất nhiên có điểm hơn người.
Lúc này, chỉ nhìn thấy được bao quanh bọn hắn là cái đầu rất lớn của một sinh vật kỳ lạ. Trên cái đầu này có vô số những xúc tu, trên mỗi xúc tu lại mở ra một cái miệng chứa đầy răng nanh nhọn hoắc đem kiếm khí cắn nuốt.
- Đây là… Thần Thú Thiên Khẩu Xà!