Có những sự việc phơi bày ra trước mắt, có những sự thật ẩn tàng trong tim. Bày ra trước mắt chắc gì đã hiểu được, giấu trong sâu thẳm vô tình lại để người ta nhìn thấu tâm can.
Đằng Long đang thể hiện năng lực chân chính của mình. Cái bày ra trước mắt mọi người là võ nghệ siêu phàm của y. Cái ẩn trong sâu thẳm chính là suy nghĩ của y.
Tất cả đều không hiểu được!
Mỹ An không hiểu tại sao Đằng Long có thể đánh bại nhiều người như thế. Phụng Dương không hiểu vì sao Đằng Long thoát rồi vẫn còn quay lại.
Ngưu Quảng cho rằng y vẫn là kẻ ngu độn cố chấp.
Còn Lý Kiệt? Hắn ta chẳng thấu hiểu gì?
…
Bốn!
Đằng Long đếm đến nhịp cuối cùng của Tung Hoành nhị thức. Y gồng mạnh cánh tay đánh thẳng một đòn tung kiếm vào vai Thiệu Bình khiến hắn ngã ra.
Thiệu Bình mỉm cười, hắn thất thủ nhưng vẫn mỉm cười. Bởi lẽ, đối thủ của hắn cũng đã phải nhận thương tích mất rồi.
Trong lúc Đằng Long tung chiêu, Thiệu Bình âm thầm vận một chưởng lực Lăng Tích đánh vào Đằng Long. Bởi vì tay phải giơ cao, toàn bộ cơ thể phần từ giữa ngực xuống dưới ổ bụng Đằng Long không có cách nào phòng thủ. Thiệu Bình chấp nhận trúng chiêu, đổi lại hắn ta có thể đáp trả một chưởng Lăng Tích vào ngực đối phương. Ở đây không phải là kì sát hạch, Thiệu Bình đánh ra chưởng lực vô cùng lợi hại. Cộng thêm hàn khí đã được bổ sung, chước này của hắn gần như chí mạng.
Đằng Long lúi húi lùi lại phía sau. Y thấy tức ngực vô cùng, chân tay của y không còn sức lực.
Đột nhiên tìm lại cảm giác đau đớn há chẳng vui sướng lắm sao? Nhưng chỉ ở trong thoáng chốc mà thôi. Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, cơn đau Thiệu Bình ban cho cũng dần biến mất.
Ngắn ngủi nhưng đủ làm cho Đằng Long cảm thấy mình vừa đau đớn lại vừa sướng vui. Cảm xúc khiến con người ta chểnh mảng, Đằng Long đột nhiên vụt mất cơn gió đang bao quanh mình. Đằng Long lùi lại mà không hay biết nguy hiểm còn đang rình rập. Bởi vì…
Lùi lại đâu có nghĩa là an toàn. Một luồng gió lớn ập đến từ phía sau lưng. Vũ Lâm bay người ở trong không trung đồng thời trên tay của hắn lăm le con dao sắc nhọn. Hắn… đằng đằng sát khí.
“Ngọn gió này đến đây có lẽ là ngừng thổi?”
Lý Kiệt thầm nhủ trong khi Phụng Dương vô cùng lo lắng. Bởi lẽ nàng đã phát hiện ra rồi, Thiệu Bình chuẩn bị thi triển chiêu thức vông cùng hung hiểm, chiêu thức mà hắn dày công tập luyện chỉ để đối phó Đằng Long.
Tịch Hàn kiếm!
Chỉ cần một chút tiền đề Vũ Lâm tạo ra, chỉ cần kẻ này ám toán thành công thì ngay lập tức Thiệu Bình nắm chắc mười phần cơ hội đánh trúng.
Nếu trúng cả hai sát chiêu, Đằng Long khó mà bảo toàn tính mạng. Lạ thay, dường như nguy hiểm ngày một cận kề thế nhưng Đằng Long không cảm nhận được. Y vẫn đứng như trời trồng, y bất động!
Phụng Dương nắm chặt bàn tay vào nhau: “Long! Đừng có để thua!”
Cơn gió ngày một lại gần, hơi lạnh cứ thế kéo theo không ngớt.
Lại là hắn?
Hắn lúc nào cũng dùng phương pháp này ư? Hắn luôn đánh lén sau lưng người khác.
Như Tranh! Có phải nàng cũng bị hắn đánh lén nên mới thua trận phải không?
Hắn… phải chết!
Phập!
…
Chuyện gì đã xảy ra thế? Mọi người vô cùng hoảng hốt.
Một con dao này đâm thẳng vào ngực có đau hay không? Ta đây không còn cảm giác nữa rồi.
“Đằng Long! Tại sao ngươi không tránh đi? Tên ngốc này?” Mỹ An gọi lớn.
Đằng Long không chống đỡ cũng chẳng tránh né. Y cứ thế quay người ra sau để mặc Vũ Lâm đâm mình một nhát.
Vì y quay lưng về phía Phụng Dương nên nàng chẳng thể đoán biết Đằng Long bị đâm ở vị trí nào. Điều kì lạ hơn…
Tại sao? Tại sao bọn họ vẫn còn đứng yên bất động?
Cả Đằng Long và Vũ Lâm, không ai nhúc nhích dù chỉ sợi tóc.
“Đằng Long? Ngươi không sao chứ? Tại sao ngươi vẫn đứng ngây ra đó?” Mỹ An một lần nữa lên tiếng.
Mỹ An đột nhiên quan tâm đến y? Cô cảm thấy mình có lỗi với y hay là cảm thấy y đang có đủ khả năng đánh bại Ngưu Quảng. Đánh bại Ngưu Quảng lập tức có thể giữ cơ nghiệp cho gia đình cô?
Ngươi thì biết cái gì?
Cơn gió của hắn tạo ra đã hết từ lâu rồi!
Đằng Long một mắt nhìn thẳng đối phương. Đối với bất kể một ai tiếp xúc với y hiện tại, ánh mắt của y, ánh mắt ấy cũng đã trở nên vô cùng đáng sợ.
“Không hay!” Ngưu Quảng lo lắng.
Ngay sau suy nghĩ bất chợt của Ngưu Quảng, thuộc hạ thân tín của hắn chính thức gặp nguy.
Đằng Long dùng tay trái bóp chặp cổ họng Vũ Lâm rồi quật ngã thân hình của hắn xuống đất.
Ngươi thích đánh lén phải không? Ngươi nghĩ rằng mình làm chủ được gió hay sao?
Ngươi…
Phập!
Ngươi có cảm thấy gì không? Như Tranh lúc ấy có phải cũng có cảm giác thế này đúng không?
Phập!
Cảm giác đau đớn của ngươi là như thế nào? Như Tranh lúc ấy có phải đau đớn tột cùng hay không?
Chớp mắt! Màu đen bao trùm. Mở mắt, khuôn mặt ấy lại hiện ra.
Có phải khuôn mặt nhợt nhạt xám ngắt của Như Tranh?
Không! Đó là khuôn mặt của Vũ Lâm. Hắn ta vô cùng đau đớn.
Phập! Phập! Phập!
Đằng Long dùng dao đâm tới tấp. Bất kì chỗ nào cũng được, miễn là ở trên cơ thể Vũ Lâm, miễn là y đang làm cho hắn phải đổ máu.
Dao găm từ chính đối thủ ban tặng, Đằng Long chỉ việc rút dao từ trên ngực mình. Đằng Long hoàn trả chủ nhân của nó.
Từng nhát, từng nhát một!
Máu đỏ loang lổ ra đất, máu đỏ bắn tóe lên mặt Vũ Lâm. Ban đầu hắn còn trừng mắt nhìn về Đằng Long, ban đầu hắn còn gồng mình chống cự để hòng thoát khỏi cánh tay ghì chặt cổ họng của mình.
Ngươi nhìn cái gì? Hả…
Vũ Lâm vẫn còn cảm giác, hắn ta muốn nhìn ánh mắt Đằng Long. Không hiểu, màu trắng trong mắt của y đang biến đi đâu rồi nhỉ? Hai mắt Đằng Long lúc này chỉ như một cái hốc sau đen tuyền.
Phập! Tầm nhìn giảm đi một nửa!
Phập! Hai mắt không còn mở ra được nữa.
Đằng Long đã biến hai mắt Vũ Lâm thành ra giống với hai mắt của y. Bởi vì cái nhìn của hắn quả thực đáng ghét?
Ngươi thích đánh lén lắm mà? Phải không?
Phập… phập… phập! Đằng Long cứ thế giáng mạnh con dao trên mặt đối phương. Y không cần biết, tay phải của y nâng lên rồi lại hạ xuống. Đằng Long chưa có dấu hiệu dừng lại, cho dù cả hai đều đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
Nhà ngươi bây giờ nằm yên bất động rồi sao?
Ngươi… phập!
Đằng Long đâm thêm mộ nhát, máu đỏ phun lên thẳng mặt của y. Không gian xung quanh ánh mắt Đằng Long lập tức chuyển màu.
Hừ!
Là mắt của y lu mờ hay là mọi thứ xung quanh đang dần biến đổi?
Chỉ một lí do đơn giản mà thôi, máu của kẻ thù đã bắn vào mắt!
…
Chao ôi! Cảnh tượng thật là hãi hùng.
Vũ Lâm bị Đằng Long giết chết, bị mấy chục nhát dao đâm chết. Không kịp một chút phản kháng, không kịp hiểu rõ nguyên nhân.
Mỹ An dùng tay bịt chặt miệng mình để cho bản thân không được hét lên lời nào thêm nữa. Phụng Dương thì đang nắm chặt bàn tay toát mồ hôi lạnh của người phụ nữa yếu tim.
Tất cả đều đang sợ hãi!
Thiệu Bình khi thấy Vũ Lâm bị Đằng Long thảm sát thì liền hoảng sợ không dám thi triển chiêu thức.
Lý Kiệt hắn lại cười thầm.
Còn Đằng Long?
Y giơ tay phải của mình đang nhuốm máu đỏ ra phía trước mặt. Từng đầu ngón tay bắt đầu run run bất định.
Lần đầu tiên giết người của y đây sao?
Hắn chết rồi! Nỗi đau Như Tranh phải chịu liệu có vơi bớt phần nào hay không?
Kì lạ thay? Tay ta hết run rồi. Nhưng nàng lại chẳng nói với ta thêm lời nào nữa ư?
Hay là hắn không phải kẻ đâm nàng? Mà là hắn!
Phải rồi vẫn còn một kẻ đang đứng ở kia!
Đằng Long cầm kiếm lên, y nhìn chằm chằm rồi tiến lại gần đối phương.
Ngưu gia vốn dĩ quen thuộc hàn khí mà sao lúc này Thiệu Bình thấy lạnh sống lưng? Phải chăng là hắn đang sợ?
Hắn sợ! Hắn đang sợ hãi vô cùng! Một kẻ đang tiến lại gần với một thanh kiếm trong tay, kiếm chưa tuốt ra khỏi vỏ thế nhưng sát khí nổi lên quả thực kinh hoàng.
Hắn ta có phải run sợ rồi không? Lúc ấy Như Tranh cũng khiến bọn chúng run sợ phải không?
“Nhưng nàng ơi! Ta đây lại chẳng cảm nhận được gì!”
…
Từng bước, từng bước, kẻ thù đang tiến lại gần nhưng mà Thiệu Bình chẳng hề có chút phản ứng. Lần đầu tiên trong đời hắn bị chấn nhiếp tinh thần đến thế. Một kẻ luôn đi theo hắn như hình với bóng, một kẻ luôn giúp đỡ hắn khi ở trong tối cũng như ngoài sáng.
Vũ Lâm, kẻ đó đã chết! Chết đi một cách chóng vánh vô cùng, hắn ta thậm chí chẳng kịp hiểu rõ nguyên nhân.
Rốt cuộc! Đằng Long đã biến thành dạng người nào kia chứ?
Trong lòng Thiệu Bình ngập tràn thắc mắc.
Nhưng thắc mắc thì có ích gì, cái quan trọng là kiếm quang vung lên trước mặt hắn rồi.
Sát khí! Đây mới thực sự là sát khí khiến con người ta phải sợ hãi.
Không suy nghĩ, không cảm xúc, một mực kết liễu đối thủ. Sát khí người này tạo ra vô cùng lãnh khốc, vô cùng tàn độc.
Thiệu Bình đã đứng chôn chân, hắn ta không hiểu vì sao mình lại chẳng thể nhúc nhích vào thời điểm này. Bóng người sắp sửa dùng kiếm bổ xuống đầu hắn.
Uỳnh!
Một âm thanh vang lên! Đằng Long không thể đánh trúng mục tiêu, thậm chí y còn bị một chưởng rất mạnh đánh văng đi xa. Đằng Long không thể ngờ được, kiếm chiêu vừa rồi của y đã bị một người ngăn cản.
Phải rồi! Ngưu gia vẫn còn một kẻ chưa hề động thủ.
Đằng Long chẳng hề hấn gì sau cú đánh, y đứng dậy hướng mắt về phía kẻ thù. Cuối cùng thì hắn đã phải xuất hiện? Đó là Lý Kiệt, nhân vật số hai của Ngưu gia đang đứng cản trở trước mắt.
“Thuộc hạ đến muộn! Xin qua lang đừng trách tội!” Lý Kiệt sau khi cứu nguy thì liền vội vàng chắp tay quỳ xuống.
“Lý Kiệt? Ngươi…”
Thiệu Bình ngơ ngác nhìn người đã đến cứu mình. Khuôn mặt của hắn tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ, như thể đang có chuyện gì bất thường xảy ra.
Không chỉ Thiệu Bình, ai nấy xung quanh cùng hướng về phía Lý Kiệt, có phải chúng nhân chê cười ông ta đến muộn trong dịp trọng đại này không? Đám đông đột nhiên nháo nhác, trung tâm của sự chú ý vẫn là Lý Kiệt, tuy nhiên bọn chúng cũng đang nhìn về Phụng Dương!
“Đã đến lúc… ta đây có chuyện phải làm!”
Một giọng khàn đặc vang lên bên tai Mỹ An. Người đứng cạnh cô nãy giờ bỗng chốc phi thân xuống chỗ Đằng Long.
Lý Kiệt bây giờ mới phi thân?
Đột nhiên có đến hai người Lý Kiệt xuất hiện làm cho ai nấy cũng đều trở nên vô cùng hoảng hốt.
“Quả nhiên, hắn ta không phải Lý Kiệt!” Tuệ Cơ vẫn giữ suy nghĩ của mình trước đó khi mà nghe tên Lý Kiệt giả kia nói về Tung Hoành nhị thức.
“Lý Kiệt thì không thể những chuyện liên quan đến người đó được. Hắn ta là ai?” Tuệ Cơ bất chợt nói ra thành tiếng.
“Mẹ! Chuyện này là thế nào? Sao lại có đến hai người…” Mỹ An thắc mắc.
Hôm nay Tiên tộc đúng là náo nhiệt vô cùng. Từ buổi tế trời đã có hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Giờ đây mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người đang có gương mặt hoàn toàn giống nhau.
Một người đứng trước bảo vệ Thiệu Bình, một kẻ che chắn trước mặt Đằng Long.
“Ngươi… rốt cuộc là kẻ nào?” Lý Kiệt lên tiếng hỏi.
“Ta… là ai không quan trọng. Đáng lẽ ngươi nên thắc mắc tại sao ta lại đến đây mới đúng.” Người đứng trước mặt Đằng Long trả lời. “Hoặc giả, ngươi phải thắc mắc tại sao ta lại nhìn giống như ngươi.”
Nói rồi kẻ nó nở một nụ cười vô cùng thâm hiểm.
Tất cả đã rõ ràng, Phụng Dương vốn dĩ cảm nhận lời ăn tiếng nói hôm nay Lý Kiệt phát ra muôn phần khác lạ. Thì ra, hắn ta căn bản không phải Lý Kiệt. Vậy mà bấy lâu nàng vẫn bắt chuyện với hắn?
Kì lạ ở chỗ, dường như hắn ta nắm giữ một phần bí mật Tuệ Cơ không muốn kẻ này để lộ. Bí mật liên quan chặt chẽ đến người đang đứng ở kia? Phụng Dương chỉ hi vọng, hi vọng kẻ này không làm khó dễ Đằng Long.
Có thể đóng giả Lý Kiệt trà trộn vào lễ tế trời, tuyệt nhiên không phải là chuyện mà kẻ tầm thường có thể làm được.
“Ngươi…” Lý Kiệt ngập ngừng.
“Là hắn!” Ngưu Quảng đã có đáp án để sẵn trong lòng.
“Chẳng qua nếu như ta cứ đường đột mà đến, chắc hẳn Ngưu gia, à không, chắc hẳn Tiên tộc các ngươi sẽ không cho vào. Vì thế cho nên, Lý Kiệt, ngươi hãy cho ta mượn khuôn mặt ngươi để dùng một chút. Như thế này… có vẻ thoải mái.”
“Chính hắn bố trí làm mình đến muộn hôm nay. Xem ra, lễ tế trời này không còn suôn sẻ như trước.” Lý Kiệt thầm nghĩ.
Hắn ta lặng lẽ quan sát kẻ đứng trước mặt Đằng Long, cho dù ẩn sau vài lớp ngụy trang sâu thẳm, kẻ ấy dường như vẫn đang bình tĩnh vô cùng.
“Bất luận ngươi có mưu đồ gì nữa, ta đây vẫn phải ngăn cản Đằng Long.” Lý Kiệt chỉ tay về phía đối phương và nói.
“Phải rồi! Ngươi là một người đầy tớ trung thành của Ngưu gia, đứng trước tình thế chủ nhân và thiếu chủ bị uy hiếp, nhà ngươi nhất định sẽ phải liều mạng bảo hộ đến cùng?”
“Không sai! Nếu như ngươi đã hiểu rõ, vậy thì…” Lý Kiệt từ từ rút kiếm trong bao.
“Sai rồi! Cho dù ngươi có trung thành đến đâu cũng không được phép ngăn cản Đằng Long vào thời điểm này.”
Vậy là người kia cố ý bảo vệ Đằng Long?
“Ngươi cho rằng Đằng Long mạnh đến mức nào kia chứ? Có phải ngươi đã đánh giá Đằng Long quá cao rồi không?”
Lý Kiệt lạnh lùng. Đối với ông ta Đằng Long quả thực chẳng hề đáng ngại. Tên này xuất hiện rõ ràng là muốn giúp y làm loạn nơi đây. Không biết có phải thuộc hạ Hùng Vũ để lại không nữa?
“Đánh giá thế nào là do chính bản thân ngươi. Lý Kiệt, ta chỉ không muốn ngươi lại cản trở bước chân của y mà thôi. Trận đánh của Đằng Long vẫn chưa bắt đầu, nhưng theo ta, y cũng khởi động đủ rồi. Một kẻ đã chết, một tên thì khiếp đảm sợ hãi. Như vậy đã là quá đủ, bây giờ ta muốn chứng kiến năng lực thực sự của y, bài kiểm tra thực sự của y.”
Lời nói quả thực rõ ràng, Lý Kiệt cũng đã hiểu rõ chủ ý đối phương. Hắn muốn Đằng Long trực tiếp đối đầu Tộc trưởng đại nhân, đối đầu với chủ nhân hắn.
Cho dù không hề nghi ngờ khả năng của Ngưu Quảng, nhưng thân là kẻ tôi tớ trong nhà, Lý Kiệt nhất định không để chủ nhân buộc phải ra tay trong ngày trọng đại.
“Rất tiếc, nhưng ta phải bắt y rồi!” Lý Kiệt nói xong liền lao về trước.
“Ta… cũng rất tiếc vì ngươi lại can dự vào…”
…
Vút!
Mặt đối mặt!
Lý Kiệt chưa kịp bước chân nửa bước thì đối phương đã lao tới. Một chưởng đánh thẳng vào ngực ông ta.
Xoẹt xoẹt! Lý Kiệt nghe thấy rất rõ âm thanh vang lên từ bàn tay ấy khi mà đối phương vận khí.
Quả thực vô cùng cường đại.
Trong thoáng chốc…
Phụt!
Lý Kiệt phun ra một ngụm máu tươi ngay sau đó.
“Nội lực của người này…”
Chưa kịp định thần, Lý Kiệt liên tiếp trúng rất nhiều chưởng đối phương thi triển.
Hắn… toàn thân tê buốt, không còn một chút sức lực.
“Thật đáng sợ!”
Rắc! Rắc!
Một chân và một tay của Lý Kiệt đã bị đối phương bẻ gãy. Điều này làm hắn không thể đứng dậy cũng như chẳng thể cầm kiếm được nữa.
Làm sao có thể? Nhân vật số hai của Ngưu gia đã bị đánh bại chỉ trong nháy mắt? Lý Kiệt rốt cuộc chỉ là hữu danh vô thực hay là kẻ đó sở hữu sức mạnh vô cùng ghê gớm?
Thiên hạ rộng lớn, cao thủ như mây. Chẳng qua Tiên tộc trước nay vẫn coi Hùng Vũ là người mạnh nhất, đến nỗi khi mà ông ta đã nằm xuống mồ, kẻ lên thay thế ông ta lại được mọi người tán dương hết mực.
Ngưu Quảng đã là số một vậy thì số hai nếu không thuộc về Lý Kiệt thì còn thuộc về ai nữa?
Hoặc giả Ngưu gia cũng chỉ là nhúm quân cờ để cho người khác điều khiển? Kẻ chơi cờ trong ấy, Ngưu Quảng tự lòe bản thân, rằng mình đã là thiên hạ vô địch?
Nói đi cũng phải nói lại, nếu như cao thủ ở trong Tiên tộc vẫn còn tồn tại, vậy thì lúc này chẳng phải thời điểm xuất hiện của họ hay sao?
Đáng tiếc! Người đến không phải là người Tiên tộc! Ngưu Quảng cũng không phải dạng dễ bề để cho kẻ khác thao túng.
“Lý Kiệt, ngươi…” Thiệu Bình định xông lên nhưng hắn bị chính Lý Kiệt cản lại.
“Đừng! Chúng ta không phải là đối thủ của hắn.”
Sở học của cả một đời cũng không đủ dùng trong thoáng chốc. Thế gian còn ai có đủ bản lĩnh sánh ngang Lư Trường và Hùng Vũ? Tại sao kẻ đó xuất hiện đúng ngày hôm nay?
Đơn độc hiên ngang đưa tay lên miệng niệm ấn. Hắn ta dường như đang muốn kết liễu mạng sống của một ai đó.
“Cái gì thế này…”
“Cứu, cứu với…”
“Có gì đang làm cho ta không thể nhìn rõ.”
Không phải của một mà là của khá nhiều người!
Đám thị vệ Ngưu gia đột nhiên kêu khóc, bọn chúng cứ thế lấy hai bàn tay cào lên mắt mình. Bởi vì đôi mắt của chúng đột nhiên có một bóng đen bâu lấy, không dứt ra được.
Ám Thị Phong Quang!
Đó chính là tên chiêu thức vừa được phát động
Tất cả chỉ có cái tên, tất cả thị vệ Ngưu gia sau đấy đều nằm bỏ mạng.
Sức mạnh này, nỗi ám ảnh đáng sợ này, nó tiến tới đang bao trùm mọi người xung quanh.
“Đây… kết cục của kẻ cản bước Đằng Long. Tốt nhất các ngươi không ai được can dự vào. Ta muốn Đằng Long và Ngưu Quảng có một trận đánh đường đường chính chính.”
Nói xong kẻ này vẫn giữ nguyên dạng bộ mặt Lý Kiệt mà trở về chỗ ngồi bên cạnh Phụng Dương.
…
Cộc! Cộc!
Một ngón tay liên tục gõ xuống nền đá.
Mỹ An quan sát kẻ kia, cô thầm thất kinh bởi vì kẻ đó có thể đánh bại Lý Kiệt chỉ trong chốc lát. Nhưng cô vẫn còn thắc mắc, hắn ta đến đây liệu rằng có phải là để giúp đỡ? Nếu đã giúp đỡ, tại sao Lý Kiệt với Thiệu Bình dưới kia lại không kết liễu ngay đi?
“Mỵ nương chớ có hiểu lầm. Ta không đến đây giúp đỡ các người. Ta cũng chẳng có hứng thú với việc Tiên tộc bước vào thời kì tranh quyền đoạt vị. Ta chỉ muốn xem…”
Hắn rốt cuộc là ai? Mỹ An vẫn còn chưa nhận ra ư? Tại sao hắn vẫn ngồi mãi bên cạnh Phụng Dương như thế? Lẽ nào hai người bọn họ có mối quan hệ gì chăng?
“Ta… chỉ có một mình mà thôi. Cũng chẳng hứng thú tạo mối liên hệ gì với Tiên tộc.”
Tại sao? Bất kì suy nghĩ nào của Mỹ An đều bị người này biết trước?
“Chẳng phải các người muốn xem Đằng Long làm sao báo thù cho Hùng Vũ? Trận chiến ấy sắp bắt đầu rồi đấy!”
“Vì sao ông phải ngăn cản Lý Kiệt?” Phụng Dương bất giác hỏi lại, trong lòng của nàng nổi lên một vài nghi vấn không dễ dàng gì giải thích.
“Một Ngưu Quảng là đủ rồi! Ta không muốn cho Đằng Long hao tâm tổn sức đấu với mấy tên còn lại. Bởi vì… một Ngưu Quảng cũng là quá sức với y!”
“Nhưng ta vẫn muốn xem y tiến được bao xa.”
Giờ thì…