Phong Kiếm Quyển 1: Thiên Khai

Chương 49: Tung Hoành nhị thức



Một!

“Làm lại!”

Hai!

“Làm lại!”

Ba!

“Làm lại!”

Một đứa trẻ đang cầm trên tay kiếm gỗ rồi thở dốc, y không biết mình đã đánh vào cây biết bao nhiêu lần? Điều quan trọng, người đàn ông bên cạnh của y, người đang xếp bằng ngồi trên tảng đá, ngài ấy không cho đứa trẻ dừng lại. Sơn thần bắt buộc Đằng Long chém kiếm không thôi.

“Ngươi có biết tại sao ta lại bắt ngươi chém kiếm xuống gốc cây này hay không?”

“Con không biết, thưa ngài.”

“Vì thể trạng của ngươi vô cùng yếu đuối. Lực đánh từ cánh tay phải của ngươi nếu không luyện tập tất sẽ trở nên hoàn toàn vô dụng.”

“Làm lại!” Sơn thần nghiêm giọng.

“Dạ, thưa sư phụ!”



Trong mười năm luyện kiếm, có bao giờ y ngừng chém kiếm chưa nhỉ?

Không bao giờ!

Đằng Long đã làm như thế trong suốt thời gian mười năm ròng rã. Y làm nhiều đến nỗi giữa lòng bàn tay của y chai phỏng lên vàng vọt. Y chỉ không hiểu, một việc lặp lại nhiều lần rốt cuộc có làm thân thể của y cường tráng lên không? Sơn thần bắt y luyện kiếm nhưng lại không hề chỉ dạy bất kì chiêu thức nào cả. Ngài có dụng ý gì đây? Hay là chỉ muốn y tốn thời gian vào việc chẳng hề đem lại lợi ích.

Ngay việc luyện kiếm cũng đã đem lại một luồng suy nghĩ mông lung dành cho Đằng Long. Y không biết được lực đánh của cách tay mình mạnh đến bao nhiêu. Y không bao giờ giao đấu một cách nghiêm túc, y không nhìn nhận bản thân một cách đầy đủ?

Một… Hai… Ba…

Đằng Long lại đếm, y hệt như lúc mình đang luyện kiếm. Chỉ khác lần này y đếm số người bị mình hạ gục. Mỗi một đòn đánh là một kẻ địch bị loại khỏi vòng chiến đấu. Trong chốc lát, Huyết Đồ không còn một ai đứng vững.

Ai kia?

Hình bóng ai đó hiện về trong mắt Đằng Long.

Là Như Tranh nàng sao? Nàng ở trên cao đợi ta đấy ư?

Được! Đợi ta đánh bại đám này xong xuôi rồi sẽ sánh bước bên nàng.



“Đủ rồi!”

Một thanh âm hùng hồn vang lên từ trên đài cao. Ngưu Quảng nhìn chằm chằm về phía Đằng Long và quát.

“Bổn Tộc trưởng chấp nhận ngươi! Đó chính là năng lực của ngươi phải không? Như ta đã hứa, như lời thỉnh cầu của ngươi đối với ta. Ngưu Quảng chấp nhận ngươi làm thuộc hạ. Ngươi… Đằng Long!”

Thanh âm vang lên làm cho bên dưới thất kinh.

Đằng Long?

“Mẹ! Y là Đằng Long? Y mà là Đằng Long?” Mỹ An hỏi gấp.

“Tuệ Cơ và mỵ nương Phụng Dương chẳng phải nhận ra từ đầu rồi sao? Xem ra mỵ nương Mỹ An có một nhãn lực quả là kém cỏi.” Lý Kiệt mỉa mai.

“Ngươi…” Mỹ An trừng mắt nhìn Lý Kiệt rồi sau quay sang Tuệ Cơ hỏi tiếp: “Nhưng… nhưng mà khuôn mặt đó… chẳng phải?”

Mỹ An e dè, trong thoáng chốc cô chẳng thể nào hiểu nổi. Một người có bề ngoài hoàn toàn khác, khuôn mặt hoàn toàn khác. Sao lại có thể là một Đằng Long mà cô đã từng quen biết?

Chẳng phải vẫn là ánh mắt ấy ư?

“Đằng Long, chỉ là dùng hai lớp ngụy trang che đi mà thôi. Y hình như mới cắt tóc nữa.” Phụng Dương nhẹ nhàng trả lời, trong tay nàng vẫn đang ôm khư khư một vật gì đó.

“Nhưng y làm sao có thể một mình đánh bại bấy nhiêu Huyết Đồ?”

“Y có thể!”

“Phụng Dương, chị có bằng chứng gì mà khẳng định?”

Khẳng định người đó chính là Đằng Long hay khẳng định Đằng Long có một tuyệt kỹ chưa từng thể hiện?

“Chẳng phải đã xảy ra rồi ư? Vả lại, ta cảm thấy thế.”

Câu trả lời của Phụng Dương càng khiến Mỹ An mơ hồ. Vừa lúc ấy, có một bóng hình lướt qua tầm mắt của cô.

Một ánh mắt đáng sợ đã liếc nhìn cô.

“Ngươi… Đằng Long, ngươi định làm gì?”

“Hừ!”

Thôi đúng rồi! Cái hừ lạnh trong cổ họng ấy, không lẫn vào đâu được nữa. Chính là Đằng Long!

Thịch!

Ánh mắt kia là gì? Mỹ An sợ hãi chỉ vì ánh nhìn lạnh nhạt Đằng Long mang lại.

Đằng Long chẳng thèm trả lời đối phương, y bước tiếp, y muốn đi đến một khoảng sân rộng đang chờ đón mình. Vẫn còn mấy chục bước nữa mới đến được nơi hình bóng trên kia. Bước đi quả thực chậm rãi…

Khoảng sân rộng này có lẽ sẽ là…

“Đứng lại!”

Xoẹt! Xoẹt!

Kiếm lại tuốt ra. Huyết Đồ bị hạ nhưng vẫn còn đó thị vệ Ngưu gia. Bọn chúng dẫn đầu bởi Vũ Lâm tiến tới bao vây Đằng Long. Lần này không có lệnh của Ngưu Quảng, lần này là do hắn ta tự mình quyết định.

Cứ đến thời khắc quan trọng Đằng Long lại vô tình xuất hiện ngáng đường Vũ Lâm như một vật cản định sẵn. Cái gai trong mắt mà không nhổ bỏ lúc này thì còn chờ lúc nào?

Hôm nay…

“Đằng Long… hôm nay ngươi nhất định phải chết!”

“Hừ!”

Đằng Long chẳng nói nửa lời, y vẫn lạnh lùng bước lên từng bước.

Hôm nay…

Kẻ nào dám cản bước ta… cũng phải chết!

Pặc!

Đằng Long giơ tay phải lên không trung bắt lấy một vật gì đó bay tới.

“Long! Nhận kiếm!”

Phụng Dương nói rồi ném vật mà nàng vẫn ôm khư khư trong lòng của mình về phía Đằng Long.

Nàng và y thỏa thuận với nhau từ trước?

Không! Nàng chỉ muốn mang theo kỷ vật của Đằng Long bên người mà thôi. Nào ngờ, ngày hôm nay vật cũ vẫn về tay chủ.

Và ban nãy Đằng Long cũng chẳng thèm nhìn Mỹ An, y chỉ thuận đường nhìn theo thanh kiếm của mình mà thôi. Y muốn sử dụng đến kiếm. Đằng Long lấy một mảnh vải buộc chặt vị trí cán kiếm để cho vũ khí của mình không rơi khỏi vỏ.

Bọn thị vệ này… vẫn chưa xứng đáng đối đầu Tàn kiếm!



“Ngươi… dám!”

Vũ Lâm thấy hành động của Đằng Long thì tức giận, hắn nhảy lên cao giáng một đòn Lăng Tích vào đầu Đằng Long.

“Chết đi!”

Đâu có dễ?

Đằng Long chẳng dại mà đứng yên cho kẻ địch tấn công. Y chạy lên trước vừa để né đòn vừa vung một đường hoành kiếm thẳng vào đối thủ là tên thị vệ trước mặt.

Lực đánh quá mạnh khiến cho đối phương gục ngay tại chỗ. Thuận tiện vừa lúc Vũ Lâm đang rơi xuống đất, Đằng Long đánh ngược ra phía sau, nhằm thẳng cổ tay Vũ Lâm mà đánh.

“Thôi chết!” Vũ Lâm thầm kêu.

May thay hắn ta vẫn đủ thời gian nghiêng người sang phải bên tránh né. Nếu để Đằng Long đánh trúng e rằng cánh tay của hắn gãy rồi cũng nên.

“Đằng Long… ngươi đã mạnh lên từ lúc nào? Hay đây mới là thực lực mà ngươi che giấu?”

Vũ Lâm âm thầm đặt câu hỏi. Trong bụng hắn phải dè chừng Đằng Long ba phần.

“Tất cả lên!”

Bọn thị vệ Ngưu gia nhất loạt xông tới. Đằng Long không hề nao núng, y nhảy lên chém một đường tung kiếm vào vai của kẻ địch rồi lại nhân đó đưa kiếm vòng qua vai phải đánh vào kẻ khác.

Thị vệ của Ngưu gia tuy đông nhưng xem chừng càng đánh càng rối. Bọn chúng không tài nào tấn công vào người đối phương, ngược lại chỉ một chút sơ hở cũng bị Đằng Long khai thác triệt để.

Một tung, một hoành, cứ thế Đằng Long lần lượt thi triển. Kiếm pháp tuy đơn giản nhưng không hề dễ bị phá giải.

“Y sử dụng kiếm pháp kiểu gì vậy?”

Thiệu Bình quan sát nãy giờ nhưng hắn vẫn không thể nào nhìn ra điểm gì đặc biệt trong bộ kiếm pháp Đằng Long đang ngầm sử dụng, căn bản Đằng Long chỉ dùng tung kiếm và hoành kiếm.

Nhưng điều hắn lo nhất là…

“Đằng Long liệu có dùng được chân khí?”

Kiếm pháp đơn giản cho nên ít người có thể nhìn ra những điểm tinh tế của nó. Trừ phi một kẻ tinh tế không kém.

“Nếu như ta đoán không nhầm… Tung Hoành thức?” Lý Kiệt ngồi bên Phụng Dương đột nhiên thảng thốt. “Lẽ nào?”

“Cái gì mà Tung Hoành thức? Nó là cái gì?” Mỹ An tựa hồ chẳng có một chút kiến thức gì về kiếm thuật. Lần lượt câu hỏi mà cô đặt ra vô tình bóc trần toàn bộ những sự yếu kém của vị mỵ nương Tiên tộc.

Nên nhớ, đây là con gái chính thống duy nhất Hùng Vũ để lại? Đừng nên làm hỏng danh tiếng cha mình thế chứ?

“Lý Kiệt ông biết về Tung Hoành thức hay sao?” Phụng Dương cũng tò mò về bộ kiếm pháp Đằng Long sử dụng.

“Môn kiếm pháp này dựa vào việc đánh ra tung kiếm, hoành kiếm một cách lần lượt. Nói chung thì nó cực kì đơn giản.”

Lý Kiệt thẳng thắn trả lời. Nhưng còn một vế mà hắn vẫn để trong lòng không muốn nói ra.

“Đơn giản đến mức vô cùng lợi hại. Đằng Long… người đó… hai người rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao hai người cùng luyện một bộ kiếm pháp? Ta chỉ biết rằng ngươi và người đó chung một sư phụ mà thôi. Hừ! Bắt đầu càng ngày càng thú vị!”

“Vũ Lâm! Cẩn thận, nếu y sử ra tung kiếm, đòn đánh tiếp theo nhất định sẽ là hoành kiếm cho xem.” Thiệu Bình lên tiếng.



“Biết được cũng chỉ vô ích mà thôi. Vì sự lợi hại của bộ kiếm pháp này là… tốc độ!” Lý Kiệt nhếch mép, hắn ta đang giữ trạng thái trung lập và cũng không có ý định xông vào trận tuyến.

“Nhanh quá!” Tiếng thét của thị vệ cứ thế vang lên.

Biết được đường đi nước bước của đối phương chẳng kiếm thêm được bao nhiêu lợi thế. Đúng như những gì Lý Kiệt đã nói, sự lợi hại của tung hoành thức là ở tốc độ.

Đằng Long vung kiếm quá nhanh làm cho đối phương chẳng thể nắm bắt. Tất nhiên, bọn chúng theo thế mà chẳng tài nào chống nổi.

Lần lượt thị vệ Ngưu gia đều bị đánh bại.

“Để ta!”

Thiệu Bình không đợi được nữa, hắn ta bắt buộc tiến đến trận tiền.

Trên đường bay tới Thiệu Bình vận khí bắn ra một chưởng Lăng Tích khiến cho Đằng Long tránh né. Thiệu Bình sau đó sử dụng một đòn Băng Kiếm cực mạnh áp đảo đối phương.

“Nếu như ngươi đến thể hiện năng lực thì quá đủ rồi! Cha ta đã chính thức lên tiếng để chấp nhận ngươi. Mau dừng tay lại!”

Thiệu Bình và cha của hắn xem chừng khi đến đỉnh cao danh vọng thì bị lú lẫn cũng nên.

Đằng Long không nói không rằng, y một mực chú tâm vào việc đỡ đòn Băng Kiếm. Đằng Long cố gắng vận sức để nâng Tàn kiếm của mình đi lên.

Một lần nữa sự thực phũ phàng lại được phơi bày. Chân khí giúp ích quá nhiều cho người sử dụng, chỉ cần một đòn là đủ khống chế Đằng Long?

“Chết đi!”

Thủ pháp rất nhanh! Vũ Lâm từ đâu di chuyển cũng dùng Lăng Tích đánh vào giữa ngực Đằng Long khiến y bay người ra xa một đoạn.

“Vũ Lâm, ngươi làm gì vậy?” Thiệu Bình quát lớn vì hắn không có ý định làm cho Đằng Long bị thương.

“Tôi muốn giết hắn!” Đối phương gằn giọng.

“Ngươi điên rồi sao? Cha ta chẳng phải đã nói ông ấy chiêu mộ Đằng Long còn gì?”

“Quan lang! Người sai rồi! Đằng Long đến đây không phải là để gia nhập Ngưu gia. Mà là để… trả thù!”

Cho dù Thiệu Bình mê muội đến đâu thì rốt cuộc Vũ Lâm vẫn là một kẻ sáng suốt. Hắn ta hiểu rõ Đằng Long lúc này đang muốn làm gì, hắn hiểu rất rõ ánh mắt sâu thẳm đối phương chất chứa những gì bên trong.

Ánh mắt của sự thù hận!

Đằng Long lầm lũi đứng dậy sau khi trúng phải một đòn Lăng Tích vô cùng hung hiểm của kẻ thù. Nhưng có hề gì?

Ta… chẳng cảm thấy đau đớn.

Đằng Long lao tới.

Một chọi hai!

Đằng Long vừa mới đánh ra tung kiếm khắc chế Thiệu Bình đã phải lập tức thu chiêu bởi vì Vũ Lâm áp sát phía sau. Y nắm lấy đầu Tàn kiếm sau đó thuận thế đẩy ngược nó lại, thoáng chốc Đằng Long vừa vặn chống đỡ mũi dao lao tới vun vút từ tay Vũ Lâm.

“Ta biết rồi, đòn đánh tiếp theo sẽ là…” Thiệu Bình mở cờ trong bụng.

Đằng Long dự định tung ra hoành kiếm đánh vào sườn trái Thiệu Bình nhưng thật đáng tiếc điều này đã bị đối phương dự đoán từ trước.

Thiệu Bình đưa kiếm sang trái đỡ đòn sau đó tay phải của hắn lập tức phản công. Một cú bạt tay thẳng mặt đối thủ làm cho y ngã ra đất.

Tiếp đó là một thân hình lao tới. Đằng Long nhanh chóng lấy kiếm đỡ lại con dao hung hiểm của Vũ Lâm.

Hai bên ở thế giằng co, một người ghì một người đẩy.

“Ngươi muốn trả thù? Ngươi có thắng nổi bọn chúng hay không?” Ngưu Quảng ở trên đài cao quát lớn. “Ngươi có thắng nổi hay không? Hả!”

“Vỗn dĩ ta đã có thể tha chết cho ngươi. Thật chẳng hiểu sao ngươi lại tự mình dẫn xác đến đây, ngươi đúng là một kẻ ngu xuẩn. Đằng Long, ngươi đúng là kẻ ngu xuẩn. Ngươi nghĩ mình có thể chống lại được ai? Ngươi muốn báo thù cho Hùng Vũ hay muốn báo thù cho Như Tranh? Ta nói cho ngươi biết, cả hai ngươi đều không có khả năng. Ngươi chỉ có thể đi gặp bọn chúng mà thôi.”

Câu nói của Ngưu Quảng làm cho dân chúng có phần xung động. Dù sao, Hùng Vũ đối với bọn họ vẫn luôn là một vì sao sáng. Ngưu Quảng tuyệt đối không nên nói những lời ấy.

Chẳng lẽ cái chết của Hùng Vũ lại có liên quan gì đến Ngưu gia?

Một phút sơ sẩy đã khiến Ngưu Quảng đi sai một nước.

“Giết!” Ngưu Quảng hạ lệnh.

Chỉ có thế mới làm hắn ta hả dạ. Chỉ có thế mới hoàn thành được kế hoạch giết người diệt khẩu.



Hừ!

Lời của Ngưu Quảng có thể kích động dân chúng đôi chút nhưng chẳng thể nào kích động Đằng Long.

Gồng mình một cái, Đằng Long đẩy mạnh Vũ Lâm văng sang một bên. Trận đấu trở về một thế cân bằng như cũ, cho dù một người đấu với một đội?

Mệnh lệnh hạ sát Đằng Long đã được ban xuống. Thiệu Bình và Vũ Lâm nào dám không tuân? Bọn chúng bắt đầu vận khí, tinh thần trở nên hết sức tập trung.

“Ta không thể nào đánh bại được chúng hay sao? Nếu không làm được thì sao xứng với Như Tranh nàng đang đợi ta kia chứ?”

Đằng Long xông tới, y chém qua chém lại hạ gục được thêm mấy tên thị vệ Ngưu gia nhưng vẫn chưa thể chạm nổi vào người Thiệu Bình, Vũ Lâm. Bọn chúng cứ luôn lẩn trốn trong đám thị vệ mà không xuất chiêu.

Đây rồi!

Đằng Long giơ kiếm ở trên không trung!

Đây chính là một cơ hội dành cho Vũ Lâm động thủ, hắn ta nhanh nhạy dùng dao đỡ kiếm đối phương. Đằng Long đang muốn chém kiếm tức thì bị phản lực cản trở. Nhân đó, Thiệu Bình lại áp sát, hắn ta đạp vào vai phải Vũ Lâm mà nhảy ra sau nhằm hướng thắt lưng Đằng Long mà đánh.

Lần này vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần một nhát đâm thôi…

“Long!” Phụng Dương thảng thốt nhưng nàng cũng đã lập tức nhận được trấn an.

Đằng Long đột ngột đổi thế từ tung sang hoành, y vặn cổ tay đánh vòng trở lại phía sau đe dọa Thiệu Bình khiến cho hắn chẳng thể nào đâm kiếm.

“Như ta đã nói, điểm lợi hại của bộ kiếm pháp này là tốc độ.” Lý Kiệt nhận xét. “Nếu không theo kịp tốc độ của thì đừng có hòng đòi chiếm lợi thế.”

Đằng Long tung chân đá mạnh một cước vào ngực Vũ Lâm đẩy hắn ra xa rồi quay sang tấn công Thiệu Bình. Cận vệ của Ngưu gia lại xúm đến bảo vệ chủ nhân.

Nhưng…

“Cái gì…” Lý Kiệt thất kinh. “Tung Hoành nhị thức ư?”

“Lại cái gì nữa?” Mỹ An hỏi.

“Là cấp độ cao hơn của Tung Hoành thức. Đằng Long có thể luyện đến mức độ này sao? Thay vì chỉ đánh hai đòn tung kiếm hoành kiếm, Đằng Long hoàn toàn có thể lặp lại thêm một lần nữa. Y vừa đánh ra bốn đòn trong một thời gian.”

Lý Kiệt cũng thật rảnh rỗi khi ngồi phân tích kiếm pháp cho kẻ chẳng hiểu biết gì.

“Thế thì đã làm sao? Làm như giỏi lắm ấy?”

Mỹ An tỏ vẻ khinh thường. Cô chẳng hiểu nổi Lý Kiệt đang khen ngợi gì ở Đằng Long nữa. Trong mắt Mỹ An, Đằng Long vẫn luôn là kẻ đáng ghét.

“Ta nói trong một thời gian, có thể là một canh giờ, một thời thần hoặc cũng có thể là… Người hiểu biết kém như mỵ nương vĩnh viễn chẳng thể thấy được Đằng Long mạnh đến cỡ nào.”

“Ngươi…” Mỹ An bực tức. “Kiếm pháp có giỏi thì đâu đến nỗi thế kia? Đằng Long vẫn chẳng thể nào đánh bại Thiệu Bình đó thôi.”

“Đáng lẽ Hùng Vũ hay chí ít Tiên tộc đã có một người tài năng, chỉ vì một sự nóng vội của mỵ nương mà đi giết chết Như Tranh. Cũng chính vì ngươi mà làm kế hoạch Đằng Long dày công tạo dựng trở nên hỏng bét. Ta nói có đúng hay không? Mỵ nương Phụng Dương?”

Lý Kiệt chẳng thèm đôi co với Mỹ An nữa, hắn quay sang hỏi Phụng Dương. Nhưng câu nói ấy lại làm Mỹ An hiếu kì.

Phá hỏng kế hoạch là sao?

“Ngươi nói là có ý gì?”

“Đáng lẽ Phụng Dương đã muốn kết tội Ngưu gia mưu phản tại buổi hôm đó, chỉ vì Mỹ An nhà ngươi cả tin. Ngay cả một lời bóng gió ở phòng bên cạnh mà ngươi lập tức tin rằng là thật. Ngươi đã hạ sát Như Tranh, ngươi đã làm cho Như Tranh không thể cứu được Hùng Việt. Tất cả đã đi sai hướng, tất cả trở nên hỏng bét chỉ vì nhà ngươi. Mỵ nương ngu dốt ạ.”

Sự trách mắng của Tuệ Cơ bây giờ đã được kiểm chứng. Ha ha! Đáng đời hay chưa? Tự tay con gái phá hoại cơ nghiệp cha mình để lại, liệu có quá đáng hay không? Tất cả tội lỗi vốn tưởng thuộc về Như Tranh, Lý Kiệt đem đổ một mạch lên đầu một kẻ ngu dốt?

“Hắn… hắn đang nói gì thế này? Hắn… Lẽ nào là do ta?” Mỹ An rối loạn.

“Không! Ta không tin!”

Mỹ An thấy nghẹn ở cổ chẳng thốt nên lời.

“Phụng Dương… mẹ… hắn… điều hắn nói là thật hay không?”

Mỹ An cố hỏi nhưng cả Tuệ Cơ lẫn Phụng Dương chẳng buồn trả lời một tiếng.

Mọi chuyện đã xảy ra rồi, có trách Mỹ An cũng chẳng thể nào cứu vãn tình thế cho được. Phụng Dương đã cố sắp xếp cho ba mẹ con Tuệ Cơ một chốn dung thân sau khi Ngưu Quảng tiếm ngôi tộc trưởng. Ai ngờ, Đằng Long vẫn còn quay lại.

“Ý ông muốn nói một khoảng thời gian là bao lâu?” Phụng Dương hỏi, điều nàng quan tâm lúc này là bộ kiếm pháp của Đằng Long kia.

“Vì bộ kiếm pháp đòi hỏi tốc độ, cho nên theo ta càng nhanh càng tốt. Trong một thời gian ngắn nhất có thể đánh ra nhiều đòn đánh nhất. Đó chính là sự lợi hại của Tung Hoành thức.”

“Ta vẫn muốn hỏi ông…”

“Khỏi cần!” Lý Kiệt cắt ngang lời Phụng Dương. “Ta sẽ trả lời mỵ nương ngay đây. Đối với Đằng Long, đó chỉ là một khoảnh khắc ở trong nháy mắt. Với một kẻ chuyên tâm luyện kiếm hơn mười năm nay thì khoảng thời gian đó… quá nhanh. Ta mới chỉ thấy hai người có thể đạt đến trình độ như thế khi mà tuổi đời chưa tròn hai mươi.”

Quá nhanh ư?

“Chưa một kẻ nào luyện kiếm ở đây có thể theo kịp. Nói chính xác hơn, chỉ có hai người bọn họ mới đủ khả năng làm thế.”

Lý Kiệt đang ngầm so sánh Đằng Long với một người khác. Tại sao Tung Hoành nhị thức lại cần có đủ khả năng mới thực hiện được. Lẽ nào Đằng Long cũng giống người kia? Quanh năm suốt tháng chăm chỉ miệt mài luyện kiếm?

Vậy thì có hay không người đó cũng giống Đằng Long? Hắn ta không thể sử dụng chân khí?

“Ông biết một người thứ hai nữa ư?” Phụng Dương hỏi lại.

“Đó là…”

“Không được nói!” Tuệ Cơ đột nhiên quát lớn. “Không được nói! Cho dù ngươi biết điều gì cũng không được nói tên của người đó ra đây.”

“Tuệ Cơ yên tâm, tất nhiên ta cũng không có ý định nói ra ở đây. Người này càng ít người biết càng tốt. Đúng không?”

“Tại sao Lý Kiệt có thể biết được điều đó kia chứ? Trừ phi…” Tuệ Cơ thắc mắc.

“Ta không có gì là không biết. Chỉ là, Đằng Long và người đó… vẫn không thể nào hiểu được.”

Lý Kiệt đứng dậy hướng mắt về phía Đằng Long. Hắn nói bâng quơ kì thực lại đang ám chỉ Mỹ An đó thôi:

“Đừng cố tỏ ra cái vẻ hối hận ấy nữa. Chẳng phải Ngưu Quảng đã nói y muốn quay lại báo thù hay sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv