Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

Chương 11: Đồ đôi



Tối nay có rất nhiều người đến Phó gia, căn phòng khách rộng lớn được chia thành nhiều khu vực,tất nhiên các vị trưởng bối sẽ ngồi cách riêng một khu bàn chính sự.

Trên tấm thảm lông dê, có mấy đứa trẻ bò khắp sàn nhà, phía sau là những người bảo mẫu một tấc cũng không rời.

Ngay khi Phó Ngàn Tư cùng Kỷ Hàn Trình vừa xuất hiện, ngay lập tức liền trở thành tâm điểm chú ý.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu xám nhạt có hơi nhún bèo ở phía dưới vừa vặn để lộ đôi chân dài trắng trẻo thon thả. Trên cổ tay mảnh khảnh, cô đeo một chiếc lắc tay Dior.

Trùng hợp là, Kỷ Hàn Trình cũng mặc bộ vest màu xám đậm,sắc mặt nghiêm túc, vai rộng chân dài, dáng vẻ lạnh lùng an tĩnh như một quý ông lịch lãm.

Hai người đứng cùng nhau hệt như một đôi người ngọc.

Lúc nhìn thấy Kỷ Hàn Trình, Phó Ngàn Tư đã phát hiện ra điều này.

Không có thời gian đi vào đổi lại cho nên chỉ đành làm bộ như mình không biết.

Con gái của người chị họ là tiểu cách,lúc này đang nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn họ: "Oa, Tứ ca cùng dì nhỏ mặc đồ đôi!"

Chị họ vỗ nhẹ vào tay tiểu Cách: "Con không được gọi như vậy? Như vậy là rất không lễ phép đó biết không?"

"Vâng,là bác" Tiểu Cách còn rất nhỏ, khi mỉm cười hai mắt con bé cong như vầng trăng khuyết,vô cùng xinh xắn đáng yêu.

Dù sao cũng là người nhỏ nhất trong nhà, dáng vẻ tinh nghịch,giọng điệu ngây thơ ngay lập tức khiến mọi người đều thích thú.

Phó Ngàn Tư nghiêng đầu và phát hiện khóe môi Kỷ Hàn Trình cũng đang giơ lên một nụ cười nhàn nhạt.

Nắm chặt cánh tay anh, Kỷ Hàn Trình nghiêng đầu thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Bởi vì dựa quá gần, hô hấp chi giang đều là hương gỗ tuyết tùng.

Phó Ngàn Tư có chút thất thần, một lúc lâu sau cô mới nói: "Không có gì."

Tiểu Cách từ đằng xa chạy tới,sau đó lấy tay che mắt,qua các khe giữa các đốt tay, ngập ngừng nói: "A,bác vừa mới hôn dì...."

Phó Ngàn Tư ngồi xuống, trừng mắt nghiêm mặt nhìn tiểu Cách: "Không có,bác không có hôn dì."

"Cháu mới không tin "Cô nhóc khoanh tay rồi quay mặt đi giống như đang thật sự dỗi vì bị cô ấy lừa.

Phó Ngàn Tư: "......"

Nào có khoa trương như vậy, nếu theo góc độ con bé, cùng lắm Kỷ Hàn Trình chỉ hôn mặt cô ấy.

Nhìn thấy hành động dỗi vô cùng ngây thơ kia,Phó Ngàn Tư nhịn không được bật cười: "Tiểu Cách ngoan nào, là cháu nhìn lầm sao lại dỗi dì."

Kỷ Hàn Trình hơi mỉm cười.

Thật ra trên người Phó Ngàn Tư cũng có loại ấu trĩ như thế, qua nhiều năm,khi họ gặp lại, cô ấy vẫn không hề thay đổi.

Vẫn luôn... rất đáng yêu.

"Còn đứng đây làm gì" Lý Quân Hoa không đeo kính,bà mỉm cười đi tới "mau đi vào nhà thôi"

Sau đó gọi người bên cạnh: "Đến thư phòng gọi lão gia đến."

Trên chiếc ghế sô pha dài, Phó Ngàn Tư cùng Kỷ Hàn Trình ngồi xuống một bên, sau khi chào hỏi, mọi người liền cùng nhau quây quần hỏi thăm.

Đối với Phó Ngàn Tư mà nói, hồi nhà mẹ đẻ cùng hồi nhà chồng khác nhau hoàn toàn.

Phó gia tuy đông người nhưng trong gia tộc không phức tạp, không khí mỗi lần tụ hội đều hoà thuận vui vẻ, rất có bầu không khí gia đình.

Chỉ có duy nhất một khuyết điểm đó là thân thích của Phó gia đa số đều là nữ, khó tránh khỏi thích buôn chuyện.

Khi hỏi tới đề tài mang thai và sinh con, Phó Ngàn Tư cuối cùng cũng không chịu nổi.

Cô ấy thậm chí còn cảm thấy rằng thay vì họ có mặt ở đây khoe ân ái cho nhiều người xem, còn không bằng đến Kỷ gia ăn một bữa cơm rồi nhanh chóng rời đi.

"Chúng nó còn trẻ, không vội " Lý Quân Hoa thuộc phe phản thế hệ và bà ấy cũng là người hiếm hoi nhất trong những người quá tuổi hạ sinh Phó Ngàn Tư "Xuýt nữa thì quên mất, mấy ngày hôm trước mẹ Lý dọn dẹp phòng cho con có tìm được cái này."

Đưa một quyển album ảnh dày cộp, Phó Ngàn Tư đưa tay nhận lấy, sau đó lật hai trang.

Đó là quyển album ảnh chứa đựng toàn bộ thời thơ ấu của cô ấy.

Phó Ngàn Tư từ nhỏ đã rất xinh xắn, cô rất yêu chụp ảnh,và đương nhiên, khi trưởng thành cũng rất xinh đẹp.

Album này ghi lại toàn bộ năm cô 4 tuổi, khá dày có hơn 2.000 trang. Có ảnh do các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp cũng có ảnh dùng di động bạn bè chụp.

Phó Ngàn Tư lật từng trang, khi còn bé, khuôn mặt cô hơi tròn hơn so với bây giờ, tròn theo loại phì trẻ con mà ngũ quan cũng rất đẹp.

Có một vài bức ảnh cố tình làm mặt lạnh lùng,khi nhìn vào rất có dáng vẻ của một minh tinh nhí.

Cũng không biết từ lúc nào, Kỷ Hàn Trình cũng đưa mắt nhìn qua.

Cô gái ôn nhu như nước, người đàn ông lạnh lùng mỉm cười đầy chiều chuộng, trong lúc vô tình, hơi thở xung quanh dần trở nên ngọt ngào hơn.

"Cháu cũng muốn nhìn, cháu cũng muốn nhìn" Nhận thấy ánh mắt mọi người đều chú ý về phía bên này,cô nhóc rất nhanh liền chen vào ở giữa.

Phó Ngàn Tư bật cười, kinh ngạc phát hiện khoảng cách lúc nãy giữa họ quá gần,cô quay người ho khan, hạ quyển album xuống: "Này, tiểu Cách nhìn xem."

Kỷ Hàn Trình đưa tay chỉ vào một bức ảnh chụp, anh mỉm cười: "Đây là anh."

Phó Ngàn Tư kéo lại gần để nhìn rõ hơn.

Hình như đó là ngày họp mặt phụ huynh, Kỷ Hàn Trình mặc đồng phục nhà trẻ đứng bên cạnh cầu trượt. Áo sơ mi trắng phối với quần yếm đen, gương mặt lạnh lùng hoàn toàn không hợp với lứa tuổi.

Mà Phó Ngàn Tư căn bản không nhìn vào máy ảnh, cô túm lấy quai yếm của một bạn nam bên cạnh, ý đồ muốn cậu ấy chơi với mình.

Cô nhớ rằng bức ảnh này là để chụp hai người. Nhưng bởi vì cô không phối hợp, nửa đường níu kéo cậu bạn bên cạnh mà bỏ mặc Kỷ Hàn Trình một người cô đơn đứng tại chỗ.

Rõ ràng đây là một bộ phim điện ảnh ba người nhưng lại không thể có tên.

Phó Ngàn Tư nhìn mặt Kỷ Hàn Trình gần như vô cảm thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Cô xua đi những suy nghĩ trong đầu, ho nhẹ: "Đây hẳn là bức ảnh đầu tiên chúng ta chụp cùng nhau."

Kỷ Hàn Trình không tỏ ý kiến.

Lý Quân Hoa liếc nhìn nó và mỉm cười: "Không phải, bức ảnh đầu tiên là vào dịp sinh nhật của con cách đó không lâu."

Phó Ngàn Tư tiếp tục lật qua vài trang và nhìn thấy nó.

Trong bức ảnh, cô mặc chiếc váy Dior công chúa màu hồng trong khi Kỷ Hàn Trình mặc một bộ tây trang màu đen, cô không vui vẻ, Kỷ Hàn Trình đứng bên cạnh cũng lạnh lùng vô cảm.

Liếc mắt nhìn lại, họ tựa như hai tiểu hài tử bị người lớn ấn đầu chụp ảnh.

Ừm, xem ra mối quan hệ giữa hai người họ ngay từ nhỏ đã rất tệ.

Sau khi đưa ra kết luận, cô khép quyển album trong tay lại.

"Khi còn nhỏ,người con bé luôn thích nhắc tới nhất chính là con " Lý Quân Hoa nhìn anh ôn hòa tiếp chuyện "Sau này lên cao trung, ở nhà lúc nào cũng khen con học tập tốt, tính tình đặc biệt ôn hòa. Hiện tại nghĩ lại, đúng là do duyên phận an bài cả."

Phó Ngàn Tư: "......"

Không hổ danh là mẹ ruột.

Danh bất hư truyền.

Lúc trước khó khăn lắm cô mới khiến Kỷ Hàn Trình "không đề cập đến chuyện trước kia" và cả hai bên đều đang duy trì rất tốt, không nghĩ rằng hôm nay sẽ bị Lý Quân Hoa bất thình lình đánh vở. ( Bỏ dấu ngã thì mất dấu ơ,bỏ dấu hỏi thì sai chính tả @@)

Kỹ năng diễn xuất của Phó Ngàn Tư rốt cuộc cũng không hoàn thiện như dáng vẻ thể hiện bên ngoài của mình, lúc này chỉ có thể ho khan một tiếng, cầu mong Kỷ Hàn Trình ngàn vạn lần đừng mượn đề tài này nói thêm điều gì khác.

Bình tĩnh, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đặt ở lòng bàn tay chính mình, dịu dàng nói: "Lúc đó ấn tượng của con đối với Ngàn Tư cũng rất tốt, cô ấy rất...... đáng yêu."

Phó Ngàn Tư thiếu chút nữa hoài nghi tai mình bị hỏng.

Kỷ Hàn Trình nói rằng lúc học cao trung, cô đán..đáng yêu?

Nghiêng đầu nhìn xem có phải anh lại diễn rồi không, nhưng khi liếc mắt nhìn, cô phát hiện ánh mắt anh rất nhu hòa, tất cả đều đặt ở trên người cô ấy.

Thình thịch thình thịch.

Lý Quân Hoa cũng mỉm cười nhìn họ.

Mặc kệ thế nào thì trước mặt người ngoài,họ vẫn là một cặp vợ chồng vô cùng ân ái.

Phó Ngàn Tư nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh, sau đó tựa đầu vào đầu vai Kỷ Hàn Trình mỉm cười đầy ngọt ngào.

- -

7 giờ, Lương Khấu đúng hẹn gọi đến.

Mặc dù nhìn Lý Quân Hoa giống như có chút ý kiến nhưng cuối cùng bà ấy cũng không nói gì, Phó Ngàn Tư thuận lợi một đường ra cửa, sau đó cùng Kỷ Hàn Trình tách ra ở cổng chính.

Vì để tiết kiệm thời gian, cô ấy đã không trang điểm và đổi lại quần áo.

Vệ sĩ và tài xế đều do cô ấy thuê, cho nên không sợ họ làm lộ bí mật.

Hôm nay, mọi người đều đến SIN PUB nhảy Disco và ngồi ở ghế dài lầu một.

Không khí trên sàn nhảy dường như đã được làm nóng, ca khúc "I Know You Were Trouble" của Taylor Swift đang được phát, ca sĩ trên sân khấu vén tóc vặn eo, phô bày tất cả đường cong quyến rũ.

2 cặp loa sub và 4 cặp loa full nằm ở hai bên sườn, giấy kim tuyến màu đỏ được phun đầy trời, tiếng hoan hô hò hét kích động thét chói tai.

Hôm nay cô mặc đồ quá mức sang trọng cho nên chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ ngồi và nhìn.

Phó Ngàn Tư rất thích không khí náo nhiệt, không nhất định phải tham dự trong đó, chỉ cần nhìn thôi là đã đủ khiến tâm tình trở nên thoải mái hơn bao giờ hết.

Lương Tử Kỳ vừa rung đùi vừa lắc đầu nguầy nguậy, thấy Lương Khấu rời đi, anh gọi lại: "Em định đi đâu?"

"Tư bảo đến rồi" Lương Khấu hét lớn "Em muốn qua bên đó!"

Lương Khấu tiến lại gần, cô ngồi lên tay vịn của ghế sô pha, chớp mắt nhìn cô: "Có phải diễn xuất ban nãy của tớ rất tuyệt không?"

Phó Ngàn Tư thả lỏng người,cô ngả người trên ghế sô pha: "Vô cùng tuyệt vời"

"Tớ đã nhận nhiệm vụ yểm trợ thì tất nhiên sẽ đảm bảo chất lượng khiến cậu vô cùng hài lòng và an tâm...." Dừng lại một chút, Lương Khấu hắng giọng " Tuy nhiên,nếu sau này cậu muốn gặp lén tình nhân, ngàn vạn lần đừng lấy tớ ra làm ngụy trang -- Tớ sợ bị Tứ ca đánh chết."

Phó Ngàn Tư liếc xéo cô: "Trông tớ rất giống loại người sẽ ra ngoài tìm nhân tình sao?"

"Nhìn vẻ ngoài thì sao, với vẻ đẹp chết người này của cậu......" Lương Khấu vừa nói vừa đưa tay cọ cọ vào gương mặt,độ cong khuôn ngực rồi đi thẳng xuống dưới đường eo, nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Phó Ngàn Tư đặt trên người mình, cô nhanh chóng sửa miệng "Tất nhiên, xét theo nhân phẩm thì tuyệt đối không giống!"

Khi giọng nói đó vừa rơi xuống, cô ấy đột nhiên bị ai đó kéo ra khỏi tay vịn và suýt nữa thì ngã xuống đất.

Giật mình và thét chói tai.

Người đàn ông cả người đều là mùi rượu liên tục kéo tay Lương Khấu không chịu buông, ánh mắt anh ta đỏ hạch như máu nhìn xung quanh: "Chân trước chia tay, chân sau đã chạy tới nơi này? Nói, cô đến đây cùng ai!"

"Anh là ai?! Tôi không biết anh!" Lương Khấu bị dọa sợ hãi, vừa giãy dụa vừa mắng anh ta.

Thay vì buông tay, người đàn ông đó lại giơ tay lên định tát cô ấy.

Trong lúc cấp bách, Phó Ngàn Tư dùng chân đá vào sườn anh ta, may là hôm nay cô đi giày cao gót, một chân kia lại dùng rất nhiều sức lực, chắc chắn lực sát thương gây ra không nhỏ.

Người đàn ông bị ăn đau liền hạ cánh tay xuống,Phó Ngàn Tư nhìn thấy, nhanh chóng lấy túi bên cạnh dùng sức đập vào đầu anh ta.

Lương Khấu cuối cùng cũng thoát ra được,cô "Oa" một tiếng rồi nhào vào trong lòng ngực Phó Ngàn Tư.

Anh ta nổi giận đùng đùng tính động thủ lại bị người nào đó phía sau dùng chân đá nằm ra sàn.

Lương Tử Kỳ bên này vừa nghe tin đã vén tay áo đi về phía họ, sau đó biến thành một mớ hỗn loạn,đánh đấm nhau loạn xạ.

Kết quả là vào khoảng hơn tám giờ, bộ ba rủ nhau nhảy Disco nhất trí vào Cục Cảnh Sát nghe chú Cảnh Sát giáo huấn.

Tiếng sấm không ngừng vang lên, trong chốc lát, cơn mưa nặng hạt từ từ rơi xuống hoàn mỹ giúp trận giáo huấn này có thêm chút không khí.

Mặc dù chính bên kia là người thừa nhận sai trước, nhưng xét về kết quả, Lương Tử Kỳ đem người ta đánh gãy xương cần thiết phải đến Cục Cảnh Sát ngồi tiếp thu giáo huấn.

Phó Ngàn Tư đá một chân cũng tính vào hành vi ẩu đả,cho nên cũng phải đi một chuyến.

Sau khi kết thúc ghi chép, họ nhanh chóng thu xếp rời đi.

"Em định về thế nào?Nếu không anh tiện đường đưa em về?" Lương Tử Kỳ liếc nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài.

"Không cần, em đã gọi tài xế tới đón." Phó Ngàn Tư lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, sau đó dừng lại và nói "Sau khi trở về, nhớ chăm sóc Lương Khấu nhiều hơn một chút"

Loại chuyện này xử lý phải theo quy trình, người bị đánh trọng thương ra mặt xin lỗi, ở trong Cục Cảnh Sát cũng giải hòa. Mặc dù họ có tiền có thế, nhưng không thể dựa vào điều đó mà dồn người khác vào đường cùng.

Chỉ hy vọng Lương Khấu đừng vì cái này mà dọa sợ hãi.

Trải qua một đêm đầy biến cố, Phó Ngàn Tưcảm thấy có chút mệt.

Cô ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài đại sảnh, tìm cuộc trò chuyện gần đây nhất, cũng không thèm nhìn tới ID mà thông.

Điện thoại vang lên ba tiếng thì có người nhận.

"Tôi đang ở trước Cục Cảnh Sát đường Vĩnh An, mau lại đây đón."

Đầu dây bên kia không có ai trả lời, Phó Ngàn Tư mệt mỏi vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy giọng nói truyền đến bên tai không phải là của người tài xế mà là một giọng trầm thấp từ tính vô cùng dễ nghe: "Cục Cảnh Sát?"

Tác giả có lời muốn nói: Kỷ tổng công tác bận rộn, sau khi xử lý xong công vụ còn phải đến Cục Cảnh Sát đón vợ đánh người ta nhập viện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv