Nửa đêm không ngủ, hỏi cái gì chán ghét không chán ghét?
Giọng còn đặc biệt chân thành như vậy, thật giống như...... anh thực sự quan tâm đến câu trả lời của cô ấy.
Thật là khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Trong khoảng thời gian gần đây, cô cho rằng mình và Kỷ Hàn Trình bất quá cũng là kiểu quan hệ vợ chồng plastic "Không tình cảm, tùy thời còn có thể ly hôn".
Nếu phải nói điều gì đó, thì chỉ cần bỏ thêm một câu "Tôn trọng nhau như khách" là đủ rồi.
Sau khi kết hôn,họ không có nhiều ngọt ngào nhưng ngược lại rất hòa hợp.
Thoạt nhìn, trông không khác gì những cặp đôi tự do yêu đương rồi tiến đến hôn nhân.
Cho nên Phó Ngàn Tư vẫn luôn cảm thấy rằng Kỷ Hàn Trình sẽ đối tốt với cô ấy, chỉ cần họ giữ chung quan điểm -- Kết hôn thì kết, thay vì chán ghét nhau, không bằng họ sống hòa thuận với nhau thì hơn.
Nhưng gần đây, cô phát hiện cái người đó liên tiếp vượt rào, ngay cả khi người đàn ông đó đang lịch sự, anh ta phải cố ý trêu chọc cô mới được.
Hiện tại...... Còn hỏi cái gì chán ghét hay không chán ghét?
Kết quả có ý nghĩa không?
Sau nhiều lần cân nhắc, Phó Ngàn Tư vẫn là quyết định giả chết.
Ai biết tên cẩu đàn ông này đang suy nghĩ cái gì, vạn nhất đêm khuya tĩnh lặng, buồn chán hỏi bừa vài câu mà cô thì nghiêm túc trả lời, há chẳng phải trông có vẻ buồn cười lắm sao.
Không nghĩ tới, trí tưởng tượng của Kỷ Hàn Trình còn phong phú hơn cô tưởng.
Cô không trả lời, anh thật sự ghé vào tai cô, trầm thấp nói: "Nếu em không tỉnh lại, anh sẽ coi như là mình có thể tùy ý."
Tùy ý?!
Tùy ý cái gì!
Phó Ngàn Tư chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, đối mặt với loại đàn ông miệng hư như vậy, đánh cũng không đánh lại mà mắng cũng mắng không xong,cô thật là một cô gái nhỏ yếu đuối đáng thương.
Rơi vào đường cùng,cô đành phải mở to mắt.
Bốn mắt nhìn nhau thập phần có chút xấu hổ, Kỷ Hàn Trình chạm vào môi cô,anh khẽ cười.
Phó Ngàn Tư bị nụ cười của anh làm cho phát cáu nhưng lại không thể phát tác, nghiến răng và ở trong lòng âm thầm thề, nhất định phải trả thù.
Ở trong lòng mặc niệm một trăm lần "Không tức giận không tức giận" -- càng tức giận càng trúng chiêu, cô mới không phải là người ấu trĩ như vậy -- bình tĩnh lại một chút, cô chớp chớp mắt: "Anh vừa nói cái gì?"
Bởi vì mới đào trong ổ chăn chui ra, mái tóc hiện giờ có chút loạn.
Kỷ Hàn Trình đưa tay giúp cô vén tóc,nhẹ nhàng như thể anh rất kiên nhẫn và vô cùng tỉ mỉ: "Em có chán ghét tôi không, Ngàn Tư."
Không biết tên cẩu đàn ông này muốn làm cái gì, Phó Ngàn Tư bình tĩnh lắc đầu: "Không chán ghét."
Đồ ngốc cũng biết trong thời điểm này không nên nói chán ghét.
Kỷ Hàn Trình lại nhàn nhạt nói: "Anh muốn nghe em nói thật."
Nói thật à......
Nói thật chính là không chán ghét.
Tuy rằng ngay từ nhỏ những thứ đồ Phó Ngàn Tư vừa ý đều muốn thuộc về mình nhưng suy cho cùng, cái gì cũng có luật lệ của nó, không phải thứ cô ấy thích đều phải thích cô ấy.
Cho nên những chuyện năm đó, nếu phải nói thì Kỷ Hàn Trình không sai, chỉ có cô ấy mắt bị mù mà thôi.
Đối với mấy người không có khiếu thẩm mĩ như Kỷ Hàn Trình,tại sao một tiểu tiên nữ như cô ấy phải so đo?
Tất nhiên là không thể nào rồi.
Phó Ngàn Tư đem Kỷ Hàn Trình diss 1000 lần, thuận tiện còn khen chính mình quá mức rộng lượng, lúc này mới nói: "Ừm, đó là sự thật."
Khóe môi Kỷ Hàn Trình nhẹ cong: "Vậy thì tại sao em lại luôn có ý kiến với tôi?"
Phó Ngàn Tư: "Em có sao?"
Ánh mắt còn sáng như vậy?
Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng: "Có."
Anh đưa mắt nhìn cô, giống như đêm nay cô còn không chịu nói thật thì đừng hòng đi ngủ.
Phó Ngàn Tư không còn cách nào khác, cô trốn dưới chăn bông nhỏ giọng thì thầm: "Chúng ta không phải là gia tộc liên hôn sao, có đôi khi anh quá mức nhiệt tình,em cảm thấy hơi.... hơi có chút không quen mà thôi." Sau lại vội vàng bổ sung: "Đương nhiên, là bởi vì anh rất có phong độ..."
Những lời này không chỉ ám chỉ "Tốt nhất là anh nên tránh xa tôi" mà còn giúp cô có một cái cớ đem quan hệ giữa hai người đẩy ra xa hơn một chút.
Phó Ngàn Tư hơi có chút đắc chí.
Thật là không uổn công xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình, có thể hạ bút thành văn.
Trong tình cảnh này nếu còn là đàn ông nhất định sẽ biết điều thối lui nhưng Kỷ Hàn Trình lại vĩnh viễn không ra bài theo kịch bản, ngón tay anh ở góc chăn gõ gõ rồi cười khẽ: "Rất có phong độ? Nhưng rõ ràng tối hôm qua em còn mắng tôi lưu manh."
Phó Ngàn Tư sửng sốt.
Cô có sao?
Chẳng lẽ ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, lúc ngủ nói mớ?
Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng, nhàn nhạt nhắc nhở: "Tối hôm qua, ở đây."
Nhìn nhau hai ba giây, Phó Ngàn Tư nhớ tới cái gì, mặt cô ửng đỏ, nhanh chóng nhắm mắt lại chui vào trong ổ chăn, còn chưa kịp đem cả người vùi vào chăn đã bị anh ngăn lại.
"Không muốn thở nữa sao?" Anh ấn chăn bông của cô xuống một chút rồi mỉm cười "Phó Ngàn Tư, em đang trốn cái gì vậy?"
Có thể không trốn sao, lỡ như tùy thời anh đem ma trảo của mình duỗi lại đây thì thế nào.
Phó Ngàn Tư chửi thầm, cô ho nhẹ một tiếng: "Tứ ca đêm nay kéo em nói chuyện phiếm, chỉ là muốn đùa giỡn thôi sao."
"Làm sao có thể.." Kỷ Hàn Trình bật cười, ánh mắt dừng ở trên người cô "Anh lấy lòng em còn không kịp."
Phó Ngàn Tư cảm thấy nhịp tim của mình không ngừng tăng tốc.
Kỷ Hàn Trình cái người này thật đúng là, vẻ ngoài chạm trúng khiếu thẩm mỹ của cô ấy còn chưa tính lại còn muốn bất động mang thâm tình ra đối diện với cô ấy, này thì ai có thể chịu được.
Phó Ngàn Tư ngoảnh mặt đi, cố gắng không nhìn anh nhiều nhất có thể: "Kỳ thực anh không cần lấy lòng...... quan hệ của chúng ta vốn đã rất thân thiết rồi."
Kết hôn còn lăn trên một cái giường, còn có cái gì họ không thân nữa.
"Chỉ là cảm thấy" Kỷ Hàn Trình dừng lại, giọng nói mang theo ý cười truyền ra khắp phòng ngủ "Còn có thể lại gần hơn một chút."
Đêm nay tên cẩu đàn ông này làm sao vậy, liên tục nói những lời làm người khác mặt đỏ tim đập. Phó Ngàn Tư cảm thấy chăn hình như bọc mình quá chặt, cả người cô đều nóng lên.
Phó Ngàn Tư ra vẻ đứng đắn: "Đã là gần nhất rồi nha, anh còn muốn lại gần như thế nào nữa?"
Vừa dứt lời, cô nhận ra mấy từ cái gì mà "Gần nhất" hay không "Gần nhất", nghe giống như hai người đang thảo luận nội dung khiêu dâm......
Ban đầu ý của cô ấy không phải như thế nhưng dường như Kỷ Hàn Trình đã dần hiểu sai!
Thật là, bực chết người.
Quả nhiên, Kỷ Hàn Trình mỉm cười, vừa thấy liền biết anh muốn phóng đại, Phó Ngàn Tư vội vàng nói trước khi anh lên tiếng: "Em... em mệt rồi, muốn đi ngủ."
Nói xong, lại gói kỹ chính mình gắt gao nhắm chặt mắt, từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Qua một lát, trên má trắng nõn non mịn chậm rãi hiện lên một tầng hồng nhạt.
Kỷ Hàn Trình nhìn bóng dáng từ chối tiếp chuyện của cô, càng nhìn càng cảm thấy vô cùng đáng yêu, khóe môi không tự giác mà nhẹ cong,anh trả lời câu hỏi trước: "Chỉ cần lúc chúng ta gần gũi,em không được một mình chạy trốn, vậy là tốt rồi --"
"Chúc ngủ ngon."
- -
Bởi vì hơn nửa đêm bị Kỷ Hàn Trình kéo dậy hàn huyên mà sáng hôm sau Phó Ngàn Tư phải ngủ đến hơn mười giờ.
Sau khi tỉnh lại, trong phòng ngủ vẫn tối đen như mực.
Tối hôm qua rèm cửa chỉ kéo được một nửa, không biết từ khi nào đã kéo lại toàn bộ, chặt chẽ đến mức không lộ ra một chút ánh sáng.
Phó Ngàn Tư nhìn di động mới biết được thời gian.
Sau khi tắm xong, cô mở tất cả các rèm cửa, để ánh sáng lập tức tràn vào căn phòng.
Ngồi trước gương trang điểm,Phó Ngàn Tư nhìn vào gương một lúc lâu và xác nhận rằng da cô ấy hiện tại không có vấn đề gì, sau đó xé một chiếc mặt nạ Asprey ra và cẩn thận đặt nó lên mặt.
Khi dì Trương gõ cửa, Phó Ngàn Tư đang nằm ngửa trên ghế bành, trên người mặc một chiếc áo choàng lụa thêu hoa màu hồng nhạt.
Kỷ Hàn Trình cũng có một chiếc áo choàng tương tự như vậy, là được đặt làm riêng.
Kiểu dáng tương tự,bên góc còn thêu tên hai người họ, vừa thấy liền biết hai bộ áo choàng này là dành riêng cho các cặp đôi mới cưới.
Bởi vì nó quá tình cảm, Phó Ngàn Tư chưa bao giờ mặc nó, sau khi trở về Bắc Thành, vẫn luôn treo nó ở một góc trong phòng để quần áo.
Nhưng hôm nay khi bước vào phòng quần áo, chiếc áo choàng này không hiểu sao lại được đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
Dì Trương đặt bữa sáng sang một bên, tươi cười ân cần hỏi: "Phu nhân, tôi mang bữa sáng lên cho cô."
Ở chung một khoảng thời gian, bà có ấn tượng khá tốt về cô ấy.
Xuất thân từ danh môn, không có tính kiêu ngạo lại luôn đối xử tốt với người làm, có thể thấy cô ấy là người được tu dưỡng khá tốt.
Bởi vì dán mặt nạ, Phó Ngàn Tư không nói được nên cô ấy khẽ gật đầu.
"Đúng rồi, tiên sinh vừa rồi có gọi điện thoại lại đây, nói rằng chốc nữa sẽ đến đón phu nhân đến Phỉ Thúy Loan dùng cơm."
Phỉ Thúy Loan là nơi bố mẹ của Phó Ngàn Tư sinh sống, sau khi kết hôn thỉnh thoảng họ sẽ đi qua đó dùng bữa.
Chỉ là sau này Kỷ Hàn Trình công tác bận rộn, công ty và nhà lại không tiện đường, Phó Ngàn Tư còn tưởng rằng họ sẽ tự xuất phát, đến cửa thì gặp nhau, không nghĩ đến anh sẽ quay về đón cô ấy.
Nghĩ lại những gì Kỷ Hàn Trình nói vào đêm qua, Phó Ngàn Tư có chút nghi ngờ.
Người này cũng thật đúng là...... định từ người chồng tốt phát triển lên nhị thập tứ hiếu chắc?
- -
Sau khi dùng xong bữa sáng, Phó Ngàn Tư trang điểm nhẹ, đổi quần áo rồi đi thẳng xuống tầng.
Nhà tân hôn của họ nằm bên bờ hồ nhân tạo, bao bọc xung quanh đều là cây xanh, khung cảnh thật sự là có một không hai. Đứng trên ban công phía nam nhìn lại, có vẻ như toàn bộ khu rừng phía sau là hậu hoa viên của họ.
Ngay khi đặt chân xuống phòng khách,Phó Ngàn Tư ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Lương Khấu: "Tư bảo, đêm nay có rảnh không?"
Phó Ngàn Tư buồn chán nắm phiến lá bên cạnh: "Làm sao vậy?"
"Đến PUB chơi, đã lâu rồi tớ không gặp cậu" Lương Khấu giả vờ oán trách "Tiểu Cẩu Đản,cậu như vậy là quá trọng sắc khinh bạn."
Phó Ngàn Tư: "...... Cậu mới là Tiểu Cẩu Đản."
Bất quá hình như lâu rồi cô không ra ngoài chơi.
Phó Ngàn Tư không phải là kiểu người có tính tình điềm đạm, ngày thường cô sẽ luôn ở nhà vẽ tranh, sau đó sẽ tụ hội với mọi người uống rượu nhảy Disco điều hòa lại một chút sinh hoạt.
Nhưng kể từ khi kết hôn, cô ấy chỉ đến quán bar được vài lần.
Tất nhiên không kể đến việc phải bồi Kỷ Hàn Trình tham dự tiệc tối, thời gian gần như bị chiếm dụng hết và cô ấy cũng sắp thành OOC.
----- OOC Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.-------
Không nghĩ tới còn tốt, nghĩ lại liền cảm thấy đặc biệt ủy khuất.
Cô ấy có nơi nào gọi là kết hôn, rõ ràng là đang ngồi tù.
Phó Ngàn Tư nghĩ nghĩ: "Cũng không phải không thể. Như thế này, khoảng chừng 7 giờ, cậu gọi điện thoại cho tớ nói rằng cậu muốn cùng tớ đi xem buổi hòa nhạc, tốt nhất là thái độ kiên quyết lên một chút. Sau đó tớ cự tuyệt không được, đồng ý đi cùng cậu."
Vốn dĩ không cần phải phiền phức như thế vì Kỷ Hàn Trình chưa bao giờ kiểm tra thời gian cô ấy đi đâu và làm gì.
Nhưng đêm nay là đến Phó gia dùng cơm, nếu bỏ chồng đi xem hòa nhạc, Lý Quân Hoa sẽ không ngừng phàn nàn với cô ấy, không dày công mưu tính, sợ là không thể trốn thoát.
Lương Khấu ở bên kia cười "Ha ha ha"
"Đừng cứ mãi trêu chọc tớ" Phó Ngàn Tư buông phiến lá trong tay "Một lời liền định"
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng thật sự rất tốt.