Bách Nhi đã được chữa trị đúng cách, cô bé bây giờ đã có thể nói chuyện lại nhưng rất khó nghe, Bách Nhi luôn sợ Dương Thanh sẽ ghét bỏ mình cô ấy lúc nào cũng sợ sệt những người phụ nữ xung quanh anh ta, lời tỏ tình của Bách Nhi đã được Huân khê gửi cho Dương Thanh anh ta cũng đã đọc nó và cảm nhận được tấm lòng của cô gái nhỏ đã thích thầm mình suốt mấy năm qua.
Bách Nhi luôn tìm đến chỗ Dương Thanh vào những ngày cuối tuần, nhưng chỉ đứng nép ở một góc nhìn trộm anh ta đến khi Dương Thanh lên tiếng mới chịu đi vào.
“ Mèo con em vào đây đi không cần trốn ở bên ngoài đó đâu.”
Bách Nhi bước vào bên trong, cô đem cơm hộp do mình chuẩn bị đưa đến cho Dương Thanh, anh ta mỉm cười dịu dàng với Bách Nhi rồi nói.
“ Em làm cho anh đấy à.”
Bách Nhi chỉ gật đầu không dám nói chuyện sợ Dương Thanh sẽ chê cười mình nhưng Dương Thanh lại rất quan tâm đến cô ấy, anh ta kéo Bách Nhi đi đến ngồi cạnh mình mọi cử chỉ Dương Thanh đối với cô điều là những cử chỉ dịu dàng hết sức có thể.
“ Sau này có việc gì cứ nói với anh đừng cảm thấy tự ti về bản thân mình, nếu em không chấp nhận khuyết điểm của mình thì người khác cũng khó mà chấp nhận nó, vì vậy hãy luôn làm những gì mình thích đừng cảm thất ngại ngùng với anh, anh sẽ luôn lắng nghe những lời em nói.”
Bách Nhi cảm thấy trong trái tim như được bừng sáng cô ấy cảm thấy rất căng thẳng khi ở cạnh Dương Thanh nhưng anh ta luôn khiến cho Bách Nhi không còn ngượng ngùng nữa, Dương Thanh cầm tay của Bách Nhi lên rồi nhìn cô mỉm cười nói.
“ Có muốn anh dạy em vẽ không ?”
Bách Nhi liền vui vẻ gật đầu nói.
“ Dạ….muốn .”
Dương Thanh và Bách Nhi đã có một ngày ở bên nhau vui vẻ, đó cũng là nguyện vọng của Huân Khê trước khi cô rời đi.
Tống gia bây giờ đã không còn như xưa nữa nhưng nó lại vô cùng yên bình, Tống Bách Hàn đã nuôi dưỡng con gái của Vĩnh Hạnh và Tô Sang, anh ta không muốn muốn có một cuộc hôn thương mại nào nữa, Tống Bách Hàn muốn tự do làm những điều mà mình thích cuối cùng anh ta cũng có thể thoát khỏi cái bóng của ba mình.
Mối quan hệ của Ninh Hoa và Tống Bách Niên đã không thể quay về như ngày xưa nữa, hắn lại vì một cái thai giả mà nâng niu bảo vệ Ninh Hoa, trong khi Huân Khê mang thai đứa con dòng máu của mình mà Tống Bách Niên lại tự tay giết chết một thai nhi chưa ra hình hài, đó cũng là điều mà hắn cảm thấy vô cùng ân hận suốt thời gian qua, tự ôm lấy nỗi nhớ về cô, Huân Khê sẽ không bao giờ tha thứ cho người chồng tệ bạc như Tống Bách Niên.
Sau một khoảng thời gian miệt mài chăm chỉ cuối cùng Huân Khê cũng đã có thể trình diễn trên một sân khấu lớn, cô vô cùng tự tin bước lên khán đài bắt đầu phần trình diễn của mình bản âm hưởng da diết đến động lòng người, Huân Khê rất vui mừng về những thành quả mà mình đã đạt được, cô đã có những thành công riêng cho bản thân mà không hề có những cản trở nào. Suốt khoảng thời gian qua đã có rất nhiều người đàn ông ngõ lời với Huân Khê, nhưng cô đã luôn từ chối, chắc có lẽ bản thân Huân Khê đã chẳng còn tin tưởng vào thứ giọng là tình yêu nữa, cô chỉ muốn lo cho sự nghiệp của mình để ba mẹ có thể nhìn thấy được những thành quả mà cô đạt được ở hiện tại.