Tống Bách Niên không chịu được hắn đợi Ninh Hoa ngủ say rồi thì đi sang phòng của Huân Khê, cô nghe tiếng mở cửa khóe môi liền cong lên, Tống Bách Niên nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn nằm trên chiếc giường lớn thoáng chốc đau lòng hắn cẩn thận bước lên giường nằm xuống rồi choàng tay qua ôm lấy eo của Huân Khê kéo cô vào lòng của mình, Huân Khê cọ quậy trong lòng của Tống Bách Niên cô mở mắt ra tỏ vẻ bất ngờ nhìn Tống Bách Niên nói.
“ Sao anh lại đi sang phòng của em.”
Tống Bách Niên hôn lên trán của Huân Khê một cái rồi ôm cô thật chặt nói.
“ Ngủ đi.”
Huân Khê thoáng chốc trầm mặc cô vẫn không thể nào chợp mắt được, và cảm thấy vô cùng khó chịu cô sợ mình sẽ không đủ mạnh mẽ để tiếp tục trả thù.
Ngày hôm sau Huân Khê đi đến gặp Dương Thanh từ ngày cô xảy ra chuyện bị cả gia đình của Tống Bách Niên ép uống thuốc phá thai, Dương Thanh đã không muốn nói chuyện với con người máu lạnh như hắn.
Huân Khê đến căn nhà mà Dương Thanh thuê chỉ dành để tranh của mình thật tình cờ là hôm nay anh ấy cũng có ở đó, Huân Khê bước vào bên trong Dương Thanh nhìn thấy Huân khê liền dừng cọ đứng lên nói.
“ Cơn gió nào đã đưa cô đến đây vậy ?”
Huân Khê mỉm cười nói.
“ Đã rất lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau rồi nhỉ.”
Hai người đi đến bàn ngồi Dương Thanh lên tiếng đề nghị.
“ Để tôi đi xuống cửa hàng tiện lợi gần đây mua nước cho cô.”
Huân Khê vội vàng lắc đầu nói.
“ Không cần đâu, hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nói với anh.”
Dương Thanh tò mò hỏi.
“ Là chuyện gì ?”
Huân Khê bắt đầu kể cho Dương Thanh nghe tất cả mọi chuyện những mặt thối nát của Tống gia và những cuộc tranh đấu đến tàn độc của bọn họ, Huân Khê không quên nói ra nổi lòng của Bách Nhi giành cho Dương Thanh, trong đôi mắt của cô là một nỗi buồn khó tả.
“ Bách Nhi vô tội tôi chỉ sợ cô ấy gặp nguy hiểm, tôi đang định tìm thời cơ để vạch trần tội ác của đám người đó nhưng tôi chỉ mong anh hãy yêu thương chăm sóc cho Bách Nhi.”
Dương Thanh khó hiểu hỏi.
“ Tại sao cô lại kể hết cho tôi nghe vậy.”
Huân Khê mỉm cười nói.
“ Bởi vì tôi tin anh là người tốt, tôi muốn xin anh một điều nữa.”
Dương Thanh gật đầu nói.
“ Cứ nói đi nếu giúp được tôi sẽ giúp.”
Huân khê tâm trạng nói.
“ Bước chân dung mà anh đã vẽ tôi khi nào anh mở triển lãm hãi trưng bày nói lên và bật bài hát “ A time for us “ Có được không.”
Dương Thanh khó hiểu nói.
“ Tại sao phải làm như thế.”
Huân Khê bất ngờ ôm chầm lấy Dương Thanh.
“ Cám ơn anh đã giúp đỡ cho tôi, cả đời này tôi sẽ vẫn nhớ ơn vì đã chăm sóc cho tôi, hãy giúp tôi thực hiện những nguyện vọng đó tôi muốn người đàn ông đó phải đau xét tim gan khi không biết trân trọng tình cảm của người khác.”
Dương Thanh hơi khó xử nhưng vẫn đồng ý với Huân Khê.
Sau cuộc gặp gỡ Dương Thanh Huân Khê quay về nhà, Huân Khê đi lên phòng ngủ thật tình cờ cửa phòng của Ninh Hoa chưa đóng lại kĩ vẫn còn một khe hở, cô tình cờ nhìn thấy Ninh Hoa đang cho chiếc bụng giả và chiếc váy của mình rồi đứng ở trước gương ngắm nhìn còn mỉm cười nói.
“ Như thế này chắc không ai biết là mình không mang thai đâu.”
Huân khê đã nhìn ra được mọi thứ trước mắt, dường như những người ở đây điều mang một bí mật xấu xa, cô sẽ cho bọn họ biết thế nào là sự trả giá.
Huân Khê lén đặt máy quay lén trong phòng của Ninh Hoa để có thể dễ dàng vạch trần bí mật của cô ta để cho đám người ở đây được sáng mắt khi chỉ biết tin tưởng những kẻ nói dối.