Tống Bách Niên dừng lại sự phóng túng của mình trên cơ thể của Ninh Hoa bước xuống giường lấy áo khoác vào người rồi đi ra bên ngoài, hắn nhìn thấy Huân Khê đang nôn mửa thì đi đến túm lấy tóc của cô nhếch mép nói.
“ Cô đang kinh tởm tôi đấy sao .”
Huân Khê lắc đầu nói.
“ Không có tôi chỉ cảm thấy không khỏe thôi.”
Ninh Hoa ngồi dậy nhìn ra cử thoáng chốc cô ta có những suy nghĩ tại sao Tống Bách Niên lại để tâm đến Huân Khê nhiều đến thế, Ninh Hoa có cảm giác mình sắp bị Tống Bách Niên ruồng bỏ cô ta vội vàng khoác áo choàng vào rồi đi ra bên ngoài nói.
“ Mặc kệ cô ta đi anh.”
Tống Bách Niên trầm giọng nói.
“ Em về trước đi anh sẽ gọi tài xế đưa em về.”
Ninh Hoa vô cùng bất mãn nhưng cô ta không dám cãi lời của Tống Bách Niên nên đã tỏ vẻ khó chịu thay đồ rồi rời đi, Tống Bách Niên kéo Huân Khê vào bên trong phòng đôi mắt của hắn nhìn cô chỉ có một sự chiếm hữu đến đáng sợ.
“ Cô làm cho tôi mất hứng thật đấy.”
Nói rồi hắn đè Huân Khê xuống giường, Tống Bách Niên như một tảng đá lớn khiến cho Huân Khê không thể nào động đậy được cô biết hắn đang muốn hành hạ mình, nhưng Huân khê cảm thấy thật sự kinh tởm người đàn ông lên giường với cùng lúc hai người phụ nữ mà xem chuyện đó như chuyện bình thường, Huân khê đưa tay đẩy ngực của Tống Bách Niên ra run rẩy nói.
“ Xin anh hãy tha cho tôi, tôi chỉ mới xuất viện cơ thể vẫn chưa hồi phục.”
Tống Bách Niên nhìn Huân Khê rồi lạnh nhạt nói.
“ Cô đang biện minh đấy à.”
Huân khê lắc đầu nói.
“ Tôi đang nói sự thật cầu xin anh hãy tha cho tôi đêm nay, sau khi bình phục hoàn toàn tôi sẽ phục vụ cho anh.”
Tống Bách Niên cũng không muốn làm khó Huân Khê nữa hắn đứng lên đi vào phòng tắm nhưng không quên để lại một câu cho Huân Khê.
“ Sắp xếp đồ đạc ngày mai theo tôi đến quân khu.”
Huân Khê ngồi dậy cô vẫn còn hoang mang hắn đi làm việc vậy để cô đi theo làm gì, nhưng Huân Khê không dám cãi lại mệnh lệnh của Tống Bách Niên, cô đi về phòng sắp xếp đồ vào vali. Sáng sớm Tống Bách Niên đang chuẩn bị rời đi, hắn thường rời khỏi nhà rất lâu mới quay về, vì lần trước để Huân Khê ở nhà mới xảy ra những chuyện đáng xấu hổ như thế hôm nay hắn quyết định đưa cô đi theo để làm công cụ cho hắn phát tiết, Huân Khê thừa biết vị trí của mình trong lòng của Tống Bách Niên cô cũng chẳng mong đợi gì nhiều chỉ mong hắn sẽ đối xử với cô nhẹ nhàng hơn một chút.
Tống Bách Niên gọi Huân Khê sang phòng của mình, cô khép nép bước vào bên tron, đôi mắt của cô lúc nào cũng chứa đựng nổi buồn ẩn dấu, Tống Bách Niên lấy ra một chiếc vòng cổ khác đeo vào cổ cho Huân Khê hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gáy của Huân Khê khiến cho cô sởn gai óc.
Tống Bách Niên cúi xuống nói vào tai của Huân Khê.
“ Đây sẽ là sợ dây xích để tôi khống chế cô nếu còn nhưng lần trước thì đừng trách tôi.”
Huân Khê không nói gì cô chỉ biết cúi đầu chịu đựng sự sỉ nhục giày vò của Tống Bách Niên, hắn ép buộc Huân Khê phải đi cùng mình đến quân khu.
Hai người bước vào xe để rời đi, tình cờ Vĩnh Hạnh nhìn thấy cô ta liền gọi điện thông báo cho Ninh Hoa biết, Ninh Hoa đã vô cùng tức giận khi Tống Bách Niên đưa Huân khê đi cùng mà từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ được đặt chân đến đó, Tống Bách Niên luôn nghiêm khắc trong công việc tại sao lại đưa phụ nữ theo đến những nơi quan trọng như thế chứ, càng nghĩ Ninh Hoa càng ganh tị cô ta luôn khao khát có được vị trí mà Huân Khê đang đứng hiện tại nhưng Tống Bách Niên chẳng hề để tâm đến.
“ Một con đàn bà chẳng ra gì phản bội anh vậy mà anh lại để vào mắt còn tôi thì sao.”
Ninh Hoa lại tiếp tục đập phá đồ đạc trong nhà rồi la hét như một kẻ điên.