Huân Khê bị Tống Bách Niên đưa về Tống gia hắn mạnh bạo kéo cô đi lên phòng rồi lạnh lùng nhốt Huân Khê lại, cô cũng chẳng còn tha thiết gì việc bước ra thế giới đáng sợ đó nữa, Huân Khê đi đến giường nằm xuống cô đau lòng ôm lấy bụng của mình nước mắt bất giác lại một lần nữa rơi xuống, Huân Khê đau đớn lại chìm vào giấc ngủ sâu, trong cơn mơ Huân Khê nhìn thấy bản thân đang trình diễn trên một sân khấu lớn có rất nhiều người đang hoan hô cổ vũ cho cô rất náo nhiệt Huân Khê mỉm cười cô chuẩn bị cho buổi trình diễn của mình, Huân Khê đang nhắm mắt để cảm nhận những âm thanh do mình tạo ra, đến lúc mở mắt thì đã không nhìn thấy ai Huân Khê hoang mang nhìn ngó xung quanh rồi nói.
“ Mọi người đi đâu hết rồi.”
Bỗng nhiên có một bóng người bước đến đó là Tống Bách Niên, Huân Khê nhìn vẻ mặt của hắn liền sợ hãi tỉnh giấc, cô đã ngủ đến khi trời sụp tối, Huân Khê bước xuống giường cô đi đến bên cửa sổ mở rèm cửa ra thì nhìn thấy Tống Bách Niên đưa Ninh Hoa về nhà hắn còn liếc nhìn về phía phòng ngủ của Huân khê cô vội vàng đóng rèm cửa lại rồi đi vào bên trong, Huân Khê có linh cảm chẳng làn cô đang lo lắng thì bỗng nhiên có tiếng mở cửa đi vào là một cô hầu đi vào nói.
“ Nhị thiếu gia bảo cô đi xuống nhà.”
Huân Khê gật đầu cô biết chẳng có gì hay ho cả chỉ là bọn họ muốn biến cô thành trò cười mà thôi nhưng cô phải nghe theo những mệnh lệnh mà hắn đã yêu cầu, Huân Khê bước xuống nhà Tống Bách Niên liền ra lệnh cho cô.
“ Đi làm bữa tối cho tôi.”
Hắn thật sự rất thích thức ăn Huân Khê nấu cô làm rất vừa với khẩu vị của Tống Bách Niên, hắn ngồi bên ngoài cùng Ninh Hoa cô ta phát ra những âm thanh đáng xấu hổ và tiếng cười đùa của bọn họ, hai người họ cứ xem như chẳng có ai ở xung quanh cả. Huân Khê loay hoay một hồi thì cũng đã làm xong cô bày trí ra cho hai người họ ăn, Huân Khê hoàn thành xong nhiệm vụ cô định đi lên phòng thì lại bị Tống Bách Niên gọi lại.
“ Đứng đó.”
Huân Khê đành dừng bước đứng lại để hai người họ ăn xong thì cô dọn dẹp vì hắn bảo người hầu đi nghỉ ngơi hết chỉ để một mình Huân Khê ở lại để phục vụ cho bọn họ. Cô vẫn đứng đó chờ đợi trên gương mặt là sự sầu não cô chẳng thể nào vui nổi khi phải chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Ninh Hoa làm nũng với Tống Bách Niên.
“ Suốt mấy tháng nay anh đã vô cùng thờ ơ với em hay là mình sang châu âu chơi đi em muốn đi du lịch anh thấy như thế nào.”
Tống Bách Niên cười nhạt nói.
“ Anh không có nhiều thời gian để khi nào sắp xếp được thì chúng ta sẽ đi.”
Hai người họ ăn xong thì đi lên phòng để lại một mình Huân Khê ở lại dọn dẹp, cô cẩn trọng thu dọn rồi mang đi rửa sau khi hoàn thành xong xuôi hết Huân Khê mới đi lên phòng cô đi ngang qua phòng của Tống Bách Niên thì nghe được tiếng cười của Ninh Hoa, Huân khê thừa biết bọn họ đang làm gì bên trong đó nhưng cô không hề quan tâm và định đi tiếp nhưng lại bị Tống Bách Niên gọi đi vào phòng của hắn rồi ra lệnh.
“ Qùy xuống.”
Huân Khê cứ như một con rối làm theo bất cứ việc gì mà Tống Bách Niên yêu cầu, cô quỳ xuống ở một góc giường hắn bắt đầu làm những chuyện đáng xấu hổ với Ninh Hoa, cô ta đẩy Tống Bách Niên ra nói.
“ Anh để cô ta ở đây luôn à.”
Tống Bách Niên nhếch mép cười nói.
“ Đúng như thế thì sao anh muốn cô ta chứng kiến cảnh người mà cô ta kết hôn lên giường với người phụ nữ khác để cho cô ta cảm nhận được sự phản bội.”
Huân Khê như chết lặng cô cúi đầu những giọt nước mắt khẽ rơi xuống mu bàn tay, tại sao hắn lại có thể đối xử với cô như thế chứ. Hắn luôn nghĩ Huân Khê lừa dối mình nhưng bản thân Tống Bách Niên vẫn đang làm những chuyện dơ bẩn trước mặt cô. Huân Khê nghe những âm thanh rên rỉ của Ninh Hoa càng khiến cho cô cảm thấy buồn nôn Huân Khê không thể nào chịu đựng được nữa cô mở cửa chạy ra bên ngoài ngồi xuống nôn mửa nước mắt đã đầm đìa trên gương mặt, Huân Khê thật sự muốn thoát khỏi sự giày vò này.