Edit: Frenalis
Vào buổi chiều ngày ba mươi Tết, lần đầu tiên Lưu Diễm mua một cặp câu đối, các món ăn trong nhà cũng phong phú hơn. Khi vào siêu thị, Lưu Diễm hỏi Nhất Nhất muốn ăn gì, cậu bé chỉ vào chỗ đông người nhất. Cuối cùng, họ mua một ít nho khô và hạt dẻ cười, làm một đĩa trái cây cúng.
Nhất Nhất nhìn Lưu Diễm dán câu đối, rất háo hức nhưng Lưu Diễm rõ ràng không để cậu bé đứng ở chỗ cao. Tuy nhiên, những việc nhỏ nhặt như chọn rau, rửa rau, hay lấy đồ thì cậu bé lại rất vui vẻ giúp đỡ.
Ti vi trong nhà kêu ù ù, liên tục phát sóng các thông tin mới nhất từ hậu trường đêm hội xuân, tạo nên không khí náo nhiệt và vui tươi. Đến sáu giờ chiều, Lưu Diễm mang bàn xuống tầng dưới, Nhất Nhất bắt chước chị mang đồ cúng Phật xuống theo.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, xung quanh đặt bốn cái ghế. Một ông lão ở tầng một nhìn thấy, nhắc nhở: "Tiểu Tam Hoả, con đặt đĩa sai hướng rồi, con mời Phật phải hướng về phía nhà, không được hướng về phía Bắc, hướng Bắc là Địa Ngục."
Lưu Diễm giật mình vội vàng chỉnh lại hướng. Từ những năm 90, ở Tân Kinh đã kiêng đốt pháo và đốt giấy, mọi thứ diễn ra trong im lặng. Nơi có người già có thể vẫn cầu nguyện cho con cháu, còn người trẻ không để ý đến những điều này, chỉ cần cúi đầu là xong.
Mọi người đã quen với điều này. Sau khi cúi đầu cầu nguyện xong, hai chị em lại cúi đầu trước bàn thờ gia tiên. Nhất Nhất cúi đầu một cái rồi ngồi thụp xuống đất, hỏi nhỏ: "Bố tối nay có về không chị?"
Lưu Diễm chắp tay, cúi đầu hai lần, trả lời: "Không biết nữa." Rồi hỏi: "Nhớ bố à?"
Nhất Nhất ấp úng nói: "Vâng, năm nào Tết bố cũng về mà." Cậu bé nhìn chị gái, "Tối qua em nằm mơ."
Lưu Diễm đứng dậy, nhẹ giọng hỏi: "Mơ thấy gì?"
Nhất Nhất lắc đầu, "Ác mộng, mơ thấy bố."
Lưu Diễm cười, "Mơ thấy bố là ác mộng sao?"
"Không phải thế."
Lưu Diễm xoa đầu cậu bé, "Chị biết em không có ý đó, nhưng dễ gây hiểu lầm."
Nhất Nhất "ồ" một tiếng, lẩm bẩm: "Bố đã lâu không về."
Lưu Diễm nhấp miệng, bất đắc dĩ an ủi cậu bé: "Đứng dậy đi, chuẩn bị ăn ngon thôi, toàn món em thích."
Nhất Nhất cười rạng rỡ: "Vâng."
Đồ cúng được đặt vào tủ, các món ăn được dọn lên bàn, nóng hổi, Lưu Diễm cảm thấy rất hài lòng. Cô cởi tạp dề, ngồi bên cạnh Nhất Nhất, lấy đôi đũa đưa cho cậu bé: "Có thể ăn rồi."
Nhất Nhất cười híp mắt: "Chị ăn trước đi." Edit: FB Frenalis
Lưu Diễm nghiêng mặt nhìn cậu, "Ôi chao, lớn rồi, biết kính trên nhường dưới rồi cơ."
Nhất Nhất lắc đầu, đáng yêu nói: "Chị xinh đẹp thế này, mãi không già, càng ngày càng đẹp!"
Lưu Diễm giơ ngón tay cái, giả vờ nói: "Có lý, ăn đi thôi."
Chu Sâm cũng trải qua quy trình tương tự, chỉ khác là xung quanh tiếng pháo nổ không ngớt. Ông ngoại Chu hồi phục khá tốt, thêm vào đó, vào ngày ba mươi Tết các bác sĩ ở trạm y tế đều về nhà, nên Chu Sâm đưa ông ngoại về.
Chỉ có hai người, ông ngoại chống gậy ngồi trên cái ghế trong sân, nhìn cháu ngoại dọn ghế, đặt đĩa, rót rượu. Ông già rồi, không giúp được gì.
Mọi thứ đã sẵn sàng, cành lá khô trong sân rung rinh theo âm thanh, trời vốn âm u lại có mưa nhỏ, thêm phần xám xịt. Chu Sâm hỏi: "Có rượu nào chưa mở không ạ?"
Ông ngoại chỉ vào bếp: "Xem trên quầy có không, nếu không thì dùng tạm nước cũng được."
Chu Sâm tìm trên quầy, không có. Nhưng cậu vẫn ra tiệm mua một chai Ngũ Lương Dịch.
Đầu tiên là đốt tiền giấy, sau đó là pháo, cuối cùng là pháo hoa. Trong ánh sáng đỏ rực, pháo hoa bắn thẳng lên trời, tiếng nổ liên tiếp, sau đó trở lại yên tĩnh.
Chu Sâm đỡ ông ngoại cúi đầu, bản thân không quỳ. Anh không tin vào điều này, vả lại Vạn Xương cũng không có thói quen này.
Đến bảy giờ, điện thoại trên bàn của Lưu Diễm reo lên. Cô vui vẻ bật tất cả đèn, sau đó bật nút video.
Cô điều chỉnh vị trí, đưa cằm gần màn hình, chỉ vào môi trên phàn nàn: "Em bị nhiệt miệng, lúc nào cũng ở một chỗ, thấy không?"
Chu Sâm gật đầu, phía cậu ánh sáng hơi mờ, không rõ nét, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Ăn gì chưa?"
Lưu Diễm điều chỉnh ống kính, chỉ vào một bàn đầy đồ ăn, khoe: "Em có đảm đang không?"
Nhất Nhất hào hứng giơ tay, "Em cũng muốn nói, em cũng muốn nói!"
Lưu Diễm đưa điện thoại cho cậu bé. Nhất Nhất vui vẻ nhìn vào màn hình, chuyển sang chế độ selfie, Chu Sâm nhìn thấy gương mặt nhỏ của cậu bé chiếm trọn màn hình.
Nhất Nhất reo lên: "Anh Sâm, chúc mừng sinh nhật!"
Lưu Diễm cười khúc khích, nghe Chu Sâm đáp lại: "Nhất Nhất, chúc mừng năm mới!"
Nhất Nhất cười ngốc nghếch, nhận ra mình nói sai, sửa lại: "Anh, chúc mừng năm mới, không phải sinh nhật!"
Lưu Diễm ghé nhìn, thấy Chu Sâm mím môi cười, có lẽ cũng cảm thấy buồn cười. Cô đặt điện thoại lên giá, cả hai đều vào khung hình.
Nhất Nhất vẫy tay vui vẻ hỏi: "Anh, khi nào anh về?"
"Khoảng mười ngày nữa."
Nhất Nhất "ồ" một tiếng, "Anh về sớm được không?"
Chu Sâm ra khỏi phòng, ngồi xuống cái ghế, hỏi: "Sao em muốn anh về sớm vậy?"
Nhất Nhất cười tinh nghịch, "Anh về thì chị sẽ bớt khó chịu hơn."
Chu Sâm gật đầu hiểu ý, nhìn Lưu Diễm, "Ông ngoại chào hai người đấy." Edit: FB Frenalis
Lưu Diễm ngồi thẳng dậy, mỉm cười ngoan ngoãn, giữ tư thế hồi lâu. Sau một lúc lâu không thấy ông ngoại đâu, cô nhìn Chu Sâm có vẻ mặt gian xảo, la lên: "Anh đùa em! Nhanh lên, nhanh lên, em muốn chào hỏi ông ngoại."
Chu Sâm để điện thoại trên bàn, phía bên kia tối om, chỉ nghe cậu nói vài câu gì đó bằng giọng Tây Thành với ông ngoại, sau đó ống kính điều chỉnh lại, ông ngoại đã ở trong khung hình.
Lưu Diễm cười lớn: "Ông ngoại, chúc mừng năm mới!"
Ông ngoại không quen dùng điện thoại, ngượng ngùng vẫy tay: "Chào con, chúc mừng năm mới," ông nhìn Nhất Nhất, "Cũng chúc mừng năm mới con nhé."
Nhất Nhất nghịch ngợm ghé sát ống kính, miệng đầy dầu mỡ, mắt cười híp lại như hai vầng trăng khuyết, giọng điệu như một quân nhân báo cáo: "Chào ông ngoại! Con tên là Lưu Nhất!"
Ông ngoại cười rạng rỡ, liên tục khen: "Đứa trẻ này tốt, sau này nhất định có tiền đồ, nhìn là biết rất có tinh thần."
Lưu Nhất cười "hì hì" rồi ngồi xuống, giơ một cái đùi gà lên: "Ông ơi, ông ăn đùi gà này!"
Tiếc là không với tới, cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ, chẳng mấy chốc đã mếu máo. Ông ngoại lúc này giơ đũa lên, nói: "Đừng buồn, đừng buồn, nào, nhìn này," rồi cũng gắp một cái đùi gà trên bàn, "Ông cũng có đùi gà."
Lưu Nhất nhìn đũa của mình, ngạc nhiên không khép miệng lại được: "Thật kỳ diệu!"
Ông ngoại cười, còn Chu Sâm thì chăm chú ăn, gắp một con cá quế ngon lành trong bát canh cá, ăn vào miệng rồi nhả xương ra.
Lưu Nhất và ông ngoại nói chuyện rất vui vẻ, Lưu Diễm cũng học theo Chu Sâm, ăn uống thoải mái. Bàn ăn vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Lưu Diễm như nhớ ra cái gì, trong tiếng ồn ào của Lưu Nhất và ông ngoại, cô hỏi: "Chân Ngắn đâu rồi, sao không thấy?"
Chu Sâm và Lưu Diễm đều ở góc khung hình, Chu Sâm quay lại nhìn vào góc nhà, gọi: "Chân Ngắn, Đại Tam Hoả gọi."
Chân Ngắn đang gặm xương, ngẩng đầu lên với vẻ đáng thương, khẽ ư ử một tiếng chào.
Lưu Diễm cười tươi.
Sau đó, cả hai không thể chen vào cuộc trò chuyện của ông ngoại và Lưu Nhất, nên mỗi người lo ăn uống, thỉnh thoảng nhìn nhau, ánh mắt của Lưu Diễm tràn đầy tình cảm và ý cười.
Đang vui vẻ trò chuyện, chuông cửa đột ngột vang lên, Lưu Diễm và Lưu Nhất nhìn nhau. Lưu Diễm đứng dậy, nói với Chu Sâm trong video: "Hai người cứ nói chuyện, em đi mở cửa."
Lưu Diễm nhìn qua lỗ nhỏ, thấy hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đứng bên ngoài. Cô do dự một chút rồi mở cửa.
Chu Sâm chú ý đến góc video, bảo Lưu Nhất quay camera về hướng đó.
Trong video, giọng của Lưu Diễm vang lên không rõ: "Các anh tìm ai?"
Một trong hai người dịch chân như đang quan sát căn nhà, rút từ trong túi ra một chiếc thẻ: "Chúng tôi là cảnh sát từ Sở Cảnh Sát thành phố, xin hỏi em có phải là Lưu Diễm không?"
Đôi đũa trong tay Chu Sâm khựng lại. Cậu cảm nhận được Lưu Diễm lưỡng lự, một lát cô đáp: "Đúng vậy."
Người đó hỏi tiếp: "Lưu Chính là bố em phải không?"
Lưu Nhất đang ồn ào cũng quay lại. Lưu Diễm mời bọn họ ngồi xuống, hỏi: "Bố em làm sao?"
Cảnh sát dừng một chút, Chu Sâm thấy anh ta đặt đôi tay giao nhau trên bàn, sau vài giây, giọng nói anh ta có chút an ủi: "Chuyện là thế này, bố em Lưu Chính, đã gặp tai nạn giao thông trên cao tốc một tháng trước, do vết thương quá nặng nên không qua khỏi."
Trong nháy mắt trầm mặc, ánh mắt Chu Sâm tối tăm, lâm vào trầm tư.
Bố của Lưu Diễm, Lưu Chính?
Qua một hồi lâu mới nghe Lưu Diễm ngập ngừng hỏi: "Em có thể xem lại thẻ cảnh sát của các anh không?"
Giọng cô có chút run rẩy, cầm thẻ nhìn hồi lâu không nói gì. Cảnh sát nhắc nhở: "Em cầm ngược rồi."
Lưu Diễm cười cười, đưa giấy chứng nhận lại cho họ. "Thật ngại quá, em không rõ thật giả, hai anh cứ về trước đã."
Hai viên cảnh sát ngồi đó, nhìn cô gái nhỏ trước mặt với vẻ ngoài bình thản, không hề nao núng. Dường như cô thật sự coi họ là kẻ lừa đảo.
Vì thế, họ đành làm theo phép công, nói: "Là như vầy, ngày 29 tháng 12 năm ngoái, ông Lưu Chính xuất hiện trên cao tốc Tân Giao. Lúc đó, có một xe tải lớn dừng đột ngột trên làn khẩn cấp, cùng lúc một chiếc Audi màu đen vượt qua và dừng lại ở làn bên cạnh. Chiếc xe của ông Lưu Chính bị kẹp giữa hai xe và bị một xe tải nhỏ phía sau đâm phải." Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: "Khi đó, do ông Lưu Chính không mang theo giấy tờ tùy thân, và chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng nên không thể xác định danh tính."
Lưu Diễm lùi lại một bước, những ngón tay trắng muốt của cô siết chặt trong màn hình. Cô lạnh giọng hỏi: "Vậy tại sao bây giờ các anh lại tìm được tôi?"
"Chúng tôi đã xác định qua biển số xe, bố cô thiếu kiến thức về an toàn giao thông, uống rượu quá mức, không thắt dây an toàn, xe thuộc sở hữu của bà Hứa Diễm. Nhờ bà ấy, chúng tôi mới tìm ra cô."
Cảnh sát nói tiếp: "Cô có thể cùng chúng tôi đi nhận diện và làm thủ tục không?"
Lưu Diễm lùi lại vấp phải ghế. Bàn ăn rung lắc dữ dội, thức ăn va chạm kêu loảng xoảng, điện thoại bên rìa bàn rơi xuống, góc màn hình bị vỡ.
Chu Sâm bên kia im lặng trầm tư, cũng không lên tiếng. Cậu dựa vào ghế, xoay điện thoại trong tay, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nắm chặt lại, vẫn ngồi đó không nhúc nhích.