Edit: Frenalis
6 giờ sáng lên xe khách đi đến ga tàu Tây Thành, Lưu Diễm không đặt chuông báo thức, nghe thấy tiếng động xung quanh, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cô được Chu Sâm vòng tay qua nách và đầu gối, bế dậy một cách gọn gàng.
Trong cơn mơ màng, Lưu Diễm vô thức ôm lấy cổ cậu, lẩm bẩm gì đó không rõ.
Sau đó, Chu Sâm đặt cô ngồi trên mép giường, cười vỗ nhẹ vào má cô: "Tỉnh dậy nào."
Lưu Diễm giơ tay dụi mắt, ngáp một cái lười biếng hỏi: "Sớm thế này à?"
"Không sớm đâu, nếu không dậy sẽ lỡ chuyến tàu, nhanh gọi điện cho Lưu Nhất, chiều chắc chắn sẽ về đến nhà."
Chu Sâm bật đèn, Lưu Diễm bị ánh sáng làm chói nên híp mắt một lúc, sau đó cô phóng nhanh xuống giường, hăng hái nói: "Thế thì em dậy đây!"
Chu Sâm ban đầu không định tiễn cô đến tận ga tàu.
Nhưng, trong ánh sáng le lói của buổi sáng sớm, người đi lại rất ít, Lưu Diễm đơn bạc xách theo hành lý, đứng đó trông thật mong manh và cô đơn.
Lưu Diễm nghĩ rằng có thể ngủ thêm một giấc nữa khi lên xe, nhưng vì ít người nên xe buýt không đúng giờ, lê thê chờ đợi thêm nửa tiếng. Trong nửa tiếng đó, Lưu Diễm bám lấy cánh tay của Chu Sâm như keo dính.
Phụ xe vẫn cứ đứng yên hút thuốc, có người phàn nàn sao chưa đi, tài xế trung niên liền cãi lại: "Đi, đi, đi, đi ngay bây giờ? Dễ thế sao, đốt dầu không tốn tiền à, lương không cần phát à, cậu nuôi sống chúng tôi à?"
Bởi vì chuyến xe này bị lũng đoạn độc quyền, nên người kia im lặng ngay, nhưng có một phụ nữ lên tiếng cãi lại: "Quy định đã định sẵn, anh nói như vậy tôi sẽ gọi điện báo cáo ngay, các anh làm khó chúng tôi, cũng là làm khó chính mình, nói năng gì mà không thể lịch sự một chút sao!"
Người phụ nữ tiếp tục: "Giá vé cũng không đúng, Tết này các anh tăng bao nhiêu, bình thường một chuyến 50 tệ, giờ là 80, tôi nói cho anh biết, không ai đồng tình với các anh đâu! Các anh đang cướp tiền đấy à."
Tài xế tính nóng lại đáp trả, trong xe bỗng chốc trở nên ồn ào, người khuyên can, người kéo lại, thật náo nhiệt.
Chu Sâm không yên tâm, tìm cho Lưu Diễm một chỗ ngồi.Lưu Diễm không tình nguyện buông tay cậu ra, giữa đám đông ồn ào cô ân cần nói: "Anh về trước đi, em ngủ một giấc là đến nơi."
Chu Sâm buông tay: "Anh đi thật đây."
Lưu Diễm gật đầu: "Ừ, anh đi đi, em không yếu đuối đến thế đâu."
Chu Sâm cười cười, chưa kịp quay lưng đã thấy rõ sự buồn bã trong ánh mắt cô, thở dài, đặt tay lên đầu cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
Lưu Diễm gạt tay cậu ra, nhìn cậu một cái, trong phút chốc tươi cười rạng rỡ, giọng điệu được lợi lại còn khoe mẽ: "Sao anh không xuống xe?"
Chu Sâm nhắm mắt, để mặc cô vui mừng, bình thản nói: "Anh sẽ tiễn em đến ga tàu."
Lưu Diễm không còn buồn ngủ nữa, cô dựa vào vai cậu đùa nghịch với bàn tay của cậu, đưa bàn tay bị lạnh của mình cùng tay cậu vào trong túi áo khoác lông của cậu, cảm nhận làn da ấm áp.
Lạnh và nóng giao nhau, Chu Sâm khẽ kêu, nhíu mày nhìn cô: "Sao tay lạnh thế này?"
Lưu Diễm cười tinh nghịch, rút tay ra khỏi áo cậu, lắc đầu nói: "Tay em mùa hè cũng vậy, em không lạnh."
Chu Sâm không tin, kéo tay cô bỏ vào túi áo khoác lông.
Xe buýt cuối cùng cũng khởi hành, Lưu Diễm nghịch ngợm rút tay ra, áp lên hai bên má cậu, nháy mắt trêu chọc. Chu Sâm để mặc cô, đột nhiên cậu mở miệng nhẹ nhàng cắn ngón tay cô.
Lưu Diễm cười ngốc nghếch, trông thật vui vẻ thoải mái.
Lưu Diễm không biết cách người khác yêu nhau, cô chỉ biết rằng, khi yêu ai cô luôn hết mình, trong sáng và thuần khiết.
Vì vậy càng yêu càng đau, đến cuối cùng cũng không thể vá hoàn chỉnh bản thân.
*****
Từ ga tàu về nhà, Lưu Diễm thấy lòng trống trải.
Lưu Diễm gõ cửa, Lưu Nhất vội vàng giấu cây kem đi, rồi ngoan ngoãn mở cửa.
Cậu nhóc cười tươi như không có chuyện gì, vui vẻ nói: "Chị về rồi à!"
Lưu Diễm ừ một tiếng, thực ra cô cũng không đi lâu, theo thói quen cô vào bếp kiểm tra, thấy vẫn còn canh nên đặt vào lò vi sóng hâm nóng lại.
Cô nhìn qua thùng rác, rồi đứng bên cạnh thùng rác một lúc.
"Nhất Nhất," cô bình tĩnh gọi, khiến Lưu Nhất sợ hãi, "Em vào đây, chị muốn nói chuyện với em."
Lưu Nhất lúng túng bước vào, rõ ràng là vẻ mặt của người làm sai, Lưu Diễm hỏi: "Chị không ở nhà, em ăn gì? Chị đã làm sẵn thức ăn để trong tủ lạnh rồi mà?"
"Vâng."
"Còn kem này, cả thùng kem, chị không nhớ đã cho em nhiều tiền như thế."
Lưu Nhất nhớ lời Cao Xuyên dặn, không được bán đứng anh em, nên cậu bé nói: "Chị không nói sẽ về sớm mà."
"Vậy ngày mai chị về?" Cô cười cười nhìn cậu bé, "Em vừa kịp đổ rác sạch sẽ?"
Lưu Nhất ừ một tiếng.
"Sao lúc khác không thấy em siêng năng thế, học mấy trò này từ ai?"
Lưu Nhất không nói gì.
"Hử!" Lưu Diễm hùng hổ bước tới, chống nạnh, "Cứng đầu nhỉ?"
Cô tiến lại gần hơn, tạo áp lực.
Lưu Nhất cắn môi dưới, ấm ức nói: "Chị hung dữ thế làm gì, em nói là được chứ gì. Chị Ngô Khương mua cho em," Cậu bé vừa khóc vừa nói, "Chị Ngô Khương thấy bữa ăn của em hơi kém, nên thường xuyên nấu ăn cho em, những thứ này là do em quấn lấy chị ấy mua."
"Chị Ngô Khương không có nhiều tiền như vậy."
Lưu Nhất lau nước mắt, biết không thể giấu, đành nói thật: "Anh Cao Xuyên mua đồ, nhờ chị Ngô Khương nấu ăn."
"Ồ," Lưu Diễm hỏi trọng điểm, "Còn đồ ăn vặt?"
"... Đồ ăn vặt à..."
Lưu Diễm vẫy tay, "Thôi không cần nói, chị cũng biết," nhưng, "Chị cảnh cáo, không được có lần sau."
Cao Xuyên bị Lưu Diễm giáo huấn qua điện thoại, cậu ta không quan tâm, lạnh lùng nói: "Cậu còn biết về à, sao không ở lại ăn Tết với Chu Sâm luôn?"
"..." Lưu Diễm cười khẩy, "Liên quan gì đến cậu, tôi còn tò mò, sao cậu không ở bên cạnh cùng Tôn Kỳ làm hoà, mà tới nhà tôi ăn ké?" Buồn cười chính là, "Cậu và Lưu Nhất không biết nấu ăn đã đành, còn kéo theo Ngô Khương nấu ăn cho các người, không thấy ngại à?"
"..." Cao Xuyên không vui, "Sao, ghét bỏ anh em à?"
Lưu Diễm yên lặng gật đầu.
"Đừng tưởng tôi không nhìn thấy cậu," cậu ta hung hăng đáp lại, nhưng vẫn giải thích, "Mẹ tôi đi du lịch rồi, bây giờ tôi quản lý quán bar một mình, ở nhà một mình, bận rộn muốn chết, muốn có bữa ăn cũng không được à?"
"Được chứ, Tôn Kỳ đâu? Sao không ở cùng cô ấy?"
Cao Xuyên khẽ thở dài, "Tôi và cô ấy tốt lắm, cái gì cũng phải báo cáo với cậu à."
"Gì chứ?" Lưu Diễm khôn ngoan không hỏi thêm, "Chỉ quan tâm chút thôi, không nói thì thôi."
Nói vài câu chuyện phiếm nữa, Cao Xuyên cúp máy.
*****
Cuộc sống bình dị, trước Tết, Lưu Diễm như thường lệ đưa Lưu Nhất đi khám định kỳ, vẫn gặp bác sĩ Hồ.
Bác sĩ Hồ như thường ngày mỉm cười, ở tuổi trung niên nhưng vẫn toát lên vẻ hiền lành từ tâm.
Lưu Diễm phải xếp hàng rất lâu, đến khi gọi tên thì chân tay cô đã hơi tê cứng. Cô nắm tay Lưu Nhất, mở cửa vào phòng khám của bác sĩ rồi lịch sự khép cửa lại.
Lưu Nhất ngọt ngào chào, "Chào bác sĩ Hồ."
Bác sĩ Hồ đeo kính lên, cười đáp lại, "Chào Nhất Nhất nhé."
Lưu Nhất quen thuộc ngồi lên chiếc ghế đối diện, Lưu Diễm đứng bên cạnh, đưa kết quả CT và kiểm tra xương cho bác sĩ.
Bác sĩ Hồ nhìn qua rồi đặt phim chụp sang một bên, xoa đầu Lưu Nhất, "Ừ, phục hồi khá ổn, lần ngã trước đã mấy tháng rồi nhỉ? Điều này cho thấy bảo vệ rất tốt, thể chất cũng cải thiện. Em trai cháu khá may mắn, trong các loại bệnh tạo xương không được đầy đủ thì đây là dạng nhẹ nhất, lúc sinh không bị gãy xương, thời thơ ấu dễ gãy, đến tuổi dậy thì có một số trường hợp," mặc dù ít, nhưng ai biết được điều kỳ diệu sẽ xảy ra, "có thể tự động cải thiện, nhưng nếu không chăm sóc tốt, có thể dẫn đến điếc do xơ cứng tai."
"Tóm lại, vẫn phải chú trọng bảo dưỡng và phục hồi, lần này tốt hơn lần trước, có phải đã nghe lời chị gái không?"
Lưu Diễm lắc đầu, "Không ạ, gần đây còn ăn nhiều đồ ăn vặt nữa."
Bác sĩ Hồ nghiêm mặt, "Như vậy không được, phải tuân thủ chỉ dẫn của bác sĩ, hạn chế ăn đồ không tốt. Bệnh này thực ra khó nói, bọn bác chỉ có thể điều trị bảo tồn, nhưng em trai cháu lần này rất tiến bộ, cháu xem, mật độ xương đã cải thiện."
Lưu Diễm vui mừng khôn xiết, "Thật ạ?"
"Bác có lừa các cháu không?" Bác sĩ Hồ cười, "Tin tốt, tiếp tục duy trì nhé."
Lưu Diễm không dám hỏi thêm, sợ nghe được những điều không tốt về bệnh tình từ giọng nói của bác sĩ, chỉ biết nói, "Cảm ơn bác sĩ."
Cuộc khám chỉ diễn ra vài phút, khi ra về, bác sĩ Hồ bế Lưu Nhất xuống khỏi ghế, trông có vẻ rất vui.
Lưu Diễm liền hỏi, "Bác sĩ có chuyện gì vui ạ?"
Bác sĩ gật đầu, nhìn Lưu Diễm ngập ngừng rồi ngượng ngùng nói, "Vợ tôi có thai rồi, tôi sắp được làm cha lần nữa."
Lưu Nhất sửng sốt, sau đó Lưu Diễm nói, "Chúc mừng bác sĩ."
Lưu Nhất nắm tay Lưu Diễm đi trên hành lang bệnh viện đông đúc quanh năm, tay xách túi nhựa đựng thuốc mới được kê.
Lưu Nhất ngước nhìn Lưu Diễm, khi ra khỏi cổng bệnh viện, cậu bé kéo tay áo cô, nhẹ giọng hỏi, "Mẹ lại có em bé ạ?"
"Ừ," Lưu Diễm bế cậu lên hỏi, "Em muốn nói gì?"
Lưu Nhất lắc đầu, khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười, giọng nhỏ nhẹ, "Em không vui."
Lưu Diễm không bận tâm lắm về chuyện Hứa Diễm mang thai, lúc này cô đã lớn, Hứa Diễm đã xa rời cuộc sống của cô từ lâu, nhưng Lưu Nhất thì khác.
Cô chỉ có thể nói, "Không vui là bình thường, rồi em sẽ quen thôi."
Lưu Nhất ngoan ngoãn gật đầu, cằm tựa lên vai cô, im lặng một lúc lâu.