Edit: Frenalis
Châu Sơn có tám cảnh đẹp, trong đó tuyết tùng biển mây và mặt trời mọc là tuyệt nhất. Bất chợt như một đêm, ngàn cây vạn cây phủ đầy tuyết trắng. Lúc này mặt trời đã lên cao, nhưng ánh trăng vẫn chưa tan, nhật nguyệt cùng tỏa sáng trên bầu trời, vạn trượng hào quang nhuộm đỏ đỉnh núi tuyết trắng.
Tôn Kỳ đưa balo leo núi cho Cao Xuyên. Mục tiêu hôm qua là leo lên đỉnh núi, mục tiêu hôm nay vốn là ngắm bình minh, nhưng vì mọi người dậy muộn nên dời sang ngày mai.
Hơn nữa, trên đỉnh núi bất ngờ có tuyết rơi, đường xuống núi khó đi, chi bằng đi dạo một chút.
Tôn Kỳ ngậm một túi mận khô, hỏi lại Cao Xuyên: "Tuyết tùng có đẹp không?"
Cao Xuyên đeo đủ thứ túi lớn túi nhỏ trên người, đảm bảo: "Em cứ yên tâm, anh đảm bảo em sẽ lưu luyến không muốn về."
Tôn Kỳ nhìn tuyết lớn ngoài hành lang: "Anh chắc chắn là em sẽ lưu luyến không muốn về trong thời tiết lạnh giá này à?"
"Đấy là em chưa hiểu rồi, tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan."
Tôn Kỳ nhếch mép gật đầu, xoa eo rồi đi sang phòng đối diện gõ cửa hai tiếng, bên trong không ai trả lời.
Cao Xuyên và Tôn Kỳ nhìn nhau.
Cao Xuyên bực bội: "Không đến mức vậy chứ, chỗ nào cũng kiếm không có thì em thử gõ lại xem?"
Tôn Kỳ lại gõ thêm vài lần, vẫn im lặng.
Cao Xuyên lấy thẻ phòng ra, vừa "tích" một tiếng, cửa phòng đã mở từ bên trong, Chu Sâm lạnh lùng đứng chắn cửa, vừa tắm nước lạnh xong, khăn tắm vẫn còn trên cổ, tóc còn ướt.
Chu Sâm trầm giọng hỏi: "Gõ cái gì?"
Tôn Kỳ nhìn vào trong, Lưu Diễm mặc chiếc váy ngủ màu sắc quê mùa, chân trần chạy đến bên cửa sổ gỗ, nâng mép cửa lên, gió lạnh tràn vào, cảnh đẹp khe núi thu vào tầm mắt.
Lưu Diễm vén tóc trên trán, cười với người ngoài cửa, rồi khuất khỏi tầm mắt.
Tôn Kỳ lúng túng hỏi: "À, bây giờ vẫn còn tuyết rơi, có muốn ra ngoài đi dạo một vòng không, mai rồi ngắm bình minh?"
Chu Sâm suy nghĩ một chút, quay đầu vào phòng hỏi: "Em muốn ra ngoài không?"
Bên trong vang lên câu trả lời dứt khoát của Lưu Diễm: "Không đi."
Cửa phòng đóng lại, Chu Sâm thở phào nhẹ nhõm, rồi khóa cửa lại từ bên trong.
Lưu Diễm bóc một quả cam, nhét vào miệng, đưa một miếng cho Chu Sâm, cánh tay thon dài trắng nõn, cười tươi, trong mắt Chu Sâm như chứa đầy phong tình.
Chu Sâm lắc đầu nhẹ nhàng từ chối, lấy khăn tắm trên đầu lau qua loa.
Lưu Diễm "lộp cộp" đi vào phòng tắm rửa tay, ra ngoài liền nhảy lên giường, tự giác lấy khăn tắm trắng của cậu, ấn vai cậu ngồi xuống mép giường, rồi gần như quỳ xuống phía sau cậu, hai tay giữ chặt hai bên khăn nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.
Tóc cậu ngắn và cứng cọ vào bàn tay mềm mại của cô. Cô bỗng nhiên tinh nghịch, một tay nâng cằm cậu lên để cậu nhìn mình.
Đôi mắt sáng ngời, ánh nhìn tập trung, ban đầu có chút lạnh lùng, sau đó chỉ còn lại sự trầm tĩnh cùng nhu tình.
Trán cô đột nhiên giật giật, giọng nói khàn khàn, cậu có chút lo lắng, thấp giọng hỏi: "Chuyện đó không để lại bóng ma cho em chứ?"
Cô nhìn xuống cậu, thấy hình ảnh mình phản chiếu trong mắt cậu, ngập ngừng: "Chắc là không đâu."
Giọng nói mềm mại, dịu dàng, một khoảng lặng ngắn ngủi, Lưu Diễm bị ôm vào lòng ngực.
Lưu Diễm vừa sợ vừa xấu hổ, không nhịn được bật cười khúc khích.
Chu Sâm nắm lấy tay cô, mặt nóng bừng, giọng khàn khàn, căm giận nói "Còn cười nữa à?"
Tóc Lưu Diễm xõa tung cười híp mắt, cô gật đầu mạnh, rồi nhích người hôn lên khóe môi cậu, một nụ hôn nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
Chu Sâm áp mũi vào mũi cô, ánh mắt tối lại, nhẹ giọng hỏi: "Trêu chọc anh vui lắm à?"
Im lặng một lúc, Lưu Diễm nắm chặt vạt áo của cậu. Cô còn quá trẻ, không biết đâu là đúng đâu là sai, khao khát gần gũi nhưng lại sợ hãi hành động sai lầm. Cô tựa vào cổ cậu, nghi hoặc và bồi hồi gọi tên cậu: "Chu Sâm."
Sau một lúc cậu mới đáp lại một tiếng, tấm chăn hai bên sụp xuống. Cậu thấy Lưu Diễm ôm lấy mặt cậu, không chút do dự hôn xuống.
Nghiền nát, quấn quýt, gắn bó như môi với răng, hơi thở gấp gáp và không buông tha, là khát khao chiếm hữu lẫn nhau. Cậu luồn một tay vào sau eo cô, lòng bàn tay lạnh lẽo đan xen với lưng trần ấm áp, hơi thở hỗn loạn.
Cậu nhìn biểu cảm tập trung và mãnh liệt của cô, trong sự hỗn loạn vẫn giữ được sự tỉnh táo duy nhất, nghe thấy cậu nói: "Chuyện này, vẫn nên để anh chủ động thì hơn."
Không có câu trả lời chắc chắn, chỉ là sự thúc giục khó cưỡng, mang theo một chút áp lực. Đầu ngón tay cậu dần dần bò lên từ sau lưng cô, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve sự mềm mại, như cơn mưa, cũng như lần đầu tiên.
Cô được nhẹ nhàng đặt nằm xuống giường, mơ hồ cảm thấy mép giường lún xuống, thấy cậu cởi áo, hai tay chống bên cạnh cô.
*****
"Có đi hay không?"
Tôn Kỳ lắc đầu lia lịa.
"Thực sự không đi?"
Tôn Kỳ hai chân khép chặt, mắt nhìn về phía vực sâu vạn trượng trước mặt, không chút do dự gật đầu.
"Vậy thì thôi."
Cao Xuyên xoay người như muốn đi, Tôn Kỳ buông lỏng tay, nhưng Cao Xuyên đột ngột quay lại ôm lấy cô ấy kéo đến chỗ nhảy bungee. Tôn Kỳ sợ độ cao hét lên chói tai, nhưng bị Cao Xuyên bịt miệng lại. Cậu ta vẫy tay với nhân viên, ra hiệu không có gì.
Tôn Kỳ nức nở hai tay bấu chặt vào đùi Cao Xuyên, bấu đến mức cậu ta nổi cả da gà.
Cao Xuyên nhăn mặt nhíu mày: "Em nhẹ nhàng chút được không?"
Không có tác dụng.
Cao Xuyên ôm eo cô ấy, tiếp tục nói: "Thế này nhé, anh bỏ tay ra khỏi miệng em, em bình tĩnh lại một chút."
Tôn Kỳ sắp khóc, cô ấy gật đầu. Cao Xuyên vừa bỏ tay ra, liền nghe thấy Tôn Kỳ nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó anh..."
Những lời còn lại bị Cao Xuyên bịt lại.
Hai người đợi một lúc, Hứa Quan đã chuẩn bị xong, cô ta so thế sẵn sàng, hơi hồi hộp hít thở sâu, đứng trước bục nhảy.
Cao Xuyên và Tôn Kỳ gần như vật lộn trên mặt đất, nhân viên công tác thản nhiên xem náo nhiệt, không hề can thiệp.
Cao Xuyên ôm chặt cô ấy, cắn nhẹ vào tai cô ấy trách móc: "Em nhìn người ta kìa, em cứ ở đây dùng dằng là người ta đã nhảy được mười lần rồi, em có tin không?"
Tôn Kỳ thấy Hứa Quan đã dang rộng tay, lao đầu vào vực sâu lạnh lẽo.
Tôn Kỳ há miệng cắn vào lòng bàn tay cậu ta, Cao Xuyên giật mình buông ra, cô ấy giận dữ nói: "Đầu óc anh có vấn đề à, tôi sợ độ cao anh không biết sao? Người khác giỏi hơn tôi thì đã sao, anh tránh xa tôi ra!"
Cao Xuyên không chịu bỏ cuộc, giọng nói mang theo sự bức xúc và khó chịu, gần như gào lên: "Em nghĩ anh không sợ độ cao à? Anh chỉ muốn cùng em hoàn thành một việc tưởng chừng không thể, không được sao?"
Tôn Kỳ sững sờ. Trong lúc hai người giằng co, Hứa Quan đã hạ cánh an toàn, tóc tai rối bời, trên mặt chỉ còn lại sự kinh hãi và phấn khích, hai tay run rẩy không tự chủ.
Nhân viên công tác lạnh lùng hỏi: "Hai người có muốn nhảy không? Không nhảy thì trả vé lại đi, không tự nguyện thì khu du lịch không cho phép nhảy."
Cao Xuyên nhìn Tôn Kỳ, thất vọng buông tay, giơ tay ôm cô ấy lên khỏi mặt đất, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: "Không nhảy nữa, chúng ta đi thôi."
Hứa Quan tháo dây đai, vừa buộc tóc vừa nhẹ nhàng nói: "Không nhảy thật sao? Cũng hiếm khi đến đây mà."
Tôn Kỳ lại nhìn bục nhảy, môi hơi run run, thực ra đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cô ấy chậm rãi đứng dậy, lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Cao Xuyên, vẫn còn do dự: "Vậy, cùng nhau nhảy nhé?"
Cao Xuyên mỉm cười: "Được."
Tiếp theo là quy trình chuyên nghiệp, Cao Xuyên và Tôn Kỳ bị buộc chân vào nhau. Tôn Kỳ cắn môi vẻ mặt như sắp chết. Cao Xuyên thấy buồn cười, vỗ vào lưng cô ấy: "Yên tâm đi, an toàn mà, hơn nữa có anh đi cùng em rồi."
Tôn Kỳ không nói gì, cô ấy và Cao Xuyên bước đến bục nhảy. Gió lạnh trên cao thổi buốt, mây mù che khuất vực sâu thăm thẳm. Cao Xuyên đưa tay ôm lấy cô ấy. Tôn Kỳ cũng vòng tay ôm lấy cậu ta.
Huấn luyện viên hỏi: "Sẵn sàng chưa?"
Tôn Kỳ nắm chặt tay, không dám ngẩng đầu, rầu rĩ nói: "Sẵn sàng."
Dứt lời, huấn luyện viên đẩy mạnh họ xuống khỏi bục.
Cơ thể rơi xuống với tốc độ chóng mặt, tiếng gió rít bên tai, khuôn mặt méo mó trong gió lạnh. Cao Xuyên hét lên phấn khích, còn Tôn Kỳ thì hét lên chói tai, như thể nỗi sợ hãi và bất lực, sự mê muội và rối ren trong lòng có thể tan biến.
Cuối cùng, cả hai ôm chặt nhau lắc lư như con lắc đồng hồ. Tôn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nheo mắt nhìn cảnh núi sông mù sương, dây cáp đang từ từ kéo họ lên. Tôn Kỳ vùi mặt vào ngực Cao Xuyên, căm giận hỏi: "Anh nói anh sợ độ cao?"
"..."
Cao Xuyên ôm đầu cô ấy, không nói gì.
Tôn Kỳ càng tức giận, như thể quên mình đang ở trên cao, nói chắc chắn: "Anh lừa em?"
Cao Xuyên ôm đầu cô ấy hôn một cái, thân hình lắc lư, ngữ khí thương lượng: "Lừa em đấy, chỉ lần này thôi được không?"
Một con chim bay qua trước mặt họ, đôi cánh mỏng manh run rẩy, lướt đi vào không trung sâu thẳm.
"Thế còn sau này?"
"Sau này," Cao Xuyên bị gió thổi lung lay, "Sau này chúng ta sẽ ở bên nhau thật tốt nhé."
Hứa Quan nhìn về phía trước, hai nhân viên công tác đi lên rồi lại đi xuống. Chân Cao Xuyên và Tôn Kỳ đã được tháo dây, cô ấy thấy lạ, sau cú nhảy kinh hoàng như vậy, họ lại bình tĩnh đến thế.
Hứa Quan đi trước, hai người phía sau cách một khoảng. Tay Tôn Kỳ được Cao Xuyên nắm trong lòng bàn tay, cả hai trầm mặc hồi lâu, Tôn Kỳ lặng lẽ nhìn cậu ta. Thực ra, từ sau lần suýt bị đụng xe đó, mỗi khi ở cùng với Cao Xuyên, cô ấy luôn cảm thấy có gì đó thay đổi, nhưng không nói rõ được.
Bên ngoài khu du lịch có một công viên giải trí, Hứa Quan tò mò đi dạo xung quanh. Tôn Kỳ và Cao Xuyên ngồi dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi nhỏ kiểu Trung Quốc, bên cạnh là một hồ nước.
Tôn Kỳ nhìn vào bên trong cửa hàng tiện lợi: "Em muốn uống nước."
"Vậy anh đi mua." Cao Xuyên đứng dậy.
"Không cần," Tôn Kỳ đưa tay ra, "Anh đưa ví cho em, em tự đi."
Cao Xuyên ngạc nhiên, lấy chiếc ví da từ trong túi áo khoác lông ra, cười nói: "Này, tất cả đều là của em."
Tôn Kỳ nhận lấy ví, nói không cần, rồi lấy ra một tấm ảnh nhỏ đã phai màu từ trong ví. Trong ảnh có hai đứa trẻ cười tươi như hoa, cô bé giơ hai ngón tay hình chữ V trên đầu cậu bé, cậu bé thì làm mặt quỷ với cô bé.
Tôn Kỳ nhìn bức ảnh một lúc lâu, thở dài, thờ ơ hỏi: "Em muốn ném bức ảnh này xuống hồ, được không?"