Edit: Frenalis
Lưu Diễm ôm hành lý đi về phía phòng đôi của Chu Sâm, nhưng Cao Xuyên lạnh lùng kéo cô ra: "Cậu là con gái."
Ý tứ không cần nói cũng hiểu.
"Con gái thì sao, có giết người phóng hỏa đâu, cậu đi chỗ nào mát mẻ đợi đi."
Nhưng sức yếu thế cô, Lưu Diễm vẫn bị Cao Xuyên không thương tiếc đẩy ra, đi theo phía sau Tôn Kỳ đang đỡ Hứa Quan, sâu kín nói: "Cậu cứ kiên quyết đi theo chúng tôi làm gì."
Lưu Diễm bực bội cúi đầu, đập mạnh cửa phòng họ vài cái rồi bỏ đi với vẻ mặt uất ức.
Trong phòng Cao Xuyên ném balo lên giường, liếc nhìn Chu Sâm, vẫn hỏi ra miệng: "Cậu và Lưu Diễm đến bước nào rồi?"
Cậu ta chỉ thấy Chu Sâm im lặng cởi áo khoác, nằm xuống giường, khẽ nhăn mặt thở dài. Cao Xuyên lại nói: "Ngay từ đầu khi Lưu Diễm hỏi tên cậu, tôi đã thấy không ổn rồi, không ngờ lại nhanh chóng đến với nhau như vậy."
Chu Sâm ném một chiếc gối qua, lười nhác nói: "Cậu nói chuyện cho sạch sẽ vào."
Cao Xuyên bắt lấy chiếc gối, nhẹ giọng: "Lưu Diễm thực ra là một cô gái tốt."
Cao Xuyên đưa điếu thuốc cho cậu, rồi ngậm một điếu vào miệng, bật lửa kêu lách cách, ánh sáng vàng xanh lóe lên, châm vào đầu thuốc, nhanh chóng rít một hơi rồi nhả khói.
Khói thuốc lan tỏa, căn phòng nhanh chóng mờ mịt. Cậu ta không nhìn rõ mặt Chu Sâm, chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm, làm như không để ý hỏi: "Cậu thích Lưu Diễm à?"
Cao Xuyên đột nhiên bị sặc khói, ho sặc sụa, tàn thuốc bị cậu ta ném xuống đất dẫm tắt, mặt đỏ bừng: "Cả hai người đều có tật xấu cứ thích bất ngờ như vậy, muốn dọa chết ông đây à?"
Chu Sâm nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, sau đó khoé môi cong lên, than nhẹ: "Không phải thì tốt."
Vừa nói, cậu vừa đứng dậy lấy đồ tắm rửa đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách bên tai, Cao Xuyên ngồi thẫn thờ trên giường, gãi đầu thở dài rồi nằm xuống ngủ.
Hơi nước bốc lên nghi ngút trong phòng tắm, Chu Sâm ngẩng đầu, dòng nước ấm chảy xuống mặt, hai tay ôm mặt rửa từ dưới lên trên, cậu nheo mắt nhìn mình trong gương.
Trên xương quai xanh có một vết đỏ, là dấu răng của Lưu Diễm.
Cậu đưa tay che đi hình ảnh của mình trong gương.
******
Lưu Diễm miễn cưỡng ở cùng Tôn Kỳ và Hứa Quan mới quen trong một phòng lớn. Cô đi tắm trước, khi ra ngoài thì Tôn Kỳ vừa cầm dầu hoa hồng đi vào.
Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Quan đang ngồi trên giường nhăn mặt vì đau, hai tay ôm lấy chân trái, mắt cá chân sưng tấy.
Lưu Diễm kéo ghế ngồi đối diện cô ta, miễn cưỡng hỏi: "Cần giúp gì không?"
Hứa Quan sững sờ, do dự nhưng vẫn gật đầu.
Lưu Diễm xoay ghế về phía cô ta, vốn định bảo cô ta tránh xa Chu Sâm một chút, nhưng lại thấy lời này quá thấp kém nên không nói ra. Cô lấy chậu rửa mặt đổ đầy nước ấm đặt trước mặt cô ta, lạnh nhạt nói: "Ngâm nước ấm trước đi, có thể giảm sưng."
Hứa Quan gật đầu: "Tôi biết."
Một lúc sau, cô ta lại nói: "Vẫn phải cảm ơn mọi người."
Lưu Diễm nhếch mép, trả lời một cách miễn cưỡng: "Không có gì." Nhưng vẫn không nhịn được, nói thẳng: "Sau này tránh xa Chu Sâm ra nhé."
Hứa Quan hít một hơi thật sâu, trả lời: "Đã biết, đã biết."
Buổi tối, Tôn Kỳ và Lưu Diễm ngủ chung giường. Có lẽ Cao Xuyên đã thể hiện tốt trên đường đi, vừa quan tâm đến bạn gái vừa đeo balo, tuy không đến mức hỏi han ân cần hay tỏ ra dịu dàng, nhưng ít nhất hành động đã đặt cô ấy lên hàng đầu.
Lưu Diễm hơi mệt mỏi, ngáp dài một cái, hỏi: "Cậu ta là người như vậy đấy, cậu nghĩ thế nào?"
Tôn Kỳ nghiêng về phía Lưu Diễm, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi lắc đầu: "Chưa nghĩ ra, nhưng Lưu Diễm à..."
Lưu Diễm lau nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, không chút để ý hỏi: "Sao vậy?"
Tôn Kỳ dừng lại, ánh mắt sâu sắc hơn, nghiêm trọng hơn, khẽ nói: "Lưu Diễm, mình thua ở trên người Cao Xuyên rồi."
Lưu Diễm mở to mắt, thản nhiên hỏi: "Ý cậu là cậu vẫn còn thích cậu ta sao?"
Tôn Kỳ gật đầu.
"Thích thì cứ thích thôi, nói gì mà nghiêm trọng vậy." Nhưng cô lại nói thêm: "Vạn sự vật cực tất phản (1), Cao Xuyên là người thế nào cậu cũng biết, mình không phải cậu, không thể đưa ra lời khuyên được."
(1): mọi vật khi phát triển đến cực điểm thì sẽ phản tác dụng.
Tôn Kỳ ngập ngừng: "Thôi bỏ đi."
Đêm khuya, Hứa Quan đau bụng dữ dội, hình như đang trong kỳ kinh nguyệt. Khi cô ta ra ngoài rồi quay lại, Tôn Kỳ thấy cô ta có vẻ không vui.
Tôn Kỳ khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Hứa Quan ôm bụng lên giường: "Kỳ lạ thật, hình như tôi gặp bạn học cũ, chính là người gù bị thọt chân chiều nay."
"Bạn học cũ?"
Hứa Quan thần bí nói: "Ừ, bạn học lớp 6, hồi đó ầm ĩ lắm, cuối cùng bỏ học."
Tôn Kỳ không mấy hứng thú "Ồ" một tiếng, còn Lưu Diễm đã ngủ say.
Hứa Quan nói: "Cô có biết vì sao anh ta bỏ học không?"
Tôn Kỳ rất hợp tác hỏi: "Vì sao?"
Hứa Quan nói ra cũng thấy ghê tởm: "Dâm ô."
"Ồ."
Tôn Kỳ mệt mỏi cũng ngủ thiếp đi, đối với cô ấy, những thông tin kiểu này gần như hàng ngày đều có, không có gì lạ.
Không ai đáp lại, Hứa Quan nằm trên giường trằn trọc, một phần vì đau bụng quằn quại, một phần nghĩ, ngày mai sẽ xác nhận lại, dù chỉ là vì tò mò.
*****
Người gù lưng còng, một chân bị què, mặc chiếc áo khoác đen cũ kỹ.
Lúc đó nhà nghỉ đang tuyển người, vì ở giữa sườn núi nên không tiện chăm sóc gia đình nên rất ít người ứng tuyển. Người gù gọi điện đến xin việc, ông chủ bảo gã đến thử. Khi đến cũng trong tình trạng như vậy, vốn không muốn nhận, nhưng bà chủ đang mang thai, coi như làm việc thiện nên đã giữ gã lại làm tạp vụ.
Sáng sớm tinh mơ, chú Cát đã dẫn gã đi dọn dẹp các phòng trong nhà nghỉ. Hành lang trống trải tựa vào núi, xa xa là vách đá vạn trượng, mây mù lượn lờ như chốn tiên cảnh.
Trời còn tờ mờ sáng, chú Cát vừa đi vừa cằn nhằn: "Cậu xem cậu giờ đã già đầu rồi, vẫn chưa lấy được vợ... Giờ làm việc còn lóng ngóng thế này, cậu cũng biết là ông chủ thương hại mới giữ cậu lại... Bản thân không tôn trọng mình thì còn mong gì có tương lai?"
Xe đẩy cọ xát với mặt đất, phát ra tiếng ken két nhỏ. Người gù mặt lạnh tanh, mắt cứ nhìn chằm chằm đôi giày vải đang đi phía trước.
Mọi người đều biết gã không nghe lọt tai, may mà làm việc nghiêm túc, không phạm lỗi lớn, nếu không với tính cách này đã bị đuổi từ lâu rồi.
Vào phòng là một chuỗi công việc nhàm chán, bắt đầu từ dọn dẹp nhà vệ sinh, sau đó quét dọn phòng, lật chăn lên, thay mới, rồi chuẩn bị lại đồ dùng một lần.
Người gù lén lút nhét những tuýp kem đánh răng và bàn chải đánh răng còn dư lại bỏ vào túi áo, nghĩ rằng chú Cát không nhìn thấy.
Chú Cát quay sang gã: "Có tiền đồ gì chứ, mấy thứ rách nát này có gì tốt mà lấy?" Chú Cát búng vào đầu gã một cái: "Cậu về sau sẽ như thế nào đây?"
Người gù ngẩng đầu cười nịnh nọt, không nói gì.
Trời sáng hẳn, người gù trở về ký túc xá của mình, là một phòng bốn người. Gã làm ca đêm, ba người còn lại làm ca ngày, nên ít khi giao tiếp.
Giường của người gù nằm gần cửa sắt, cạnh cửa sắt là nhà vệ sinh, đi ra ngoài là bếp, lúc này đang ồn ào cãi cọ.
Gã nằm giường dưới, vì ở cùng toàn dân lao động nên dùng chăn bông cũ kỹ cả năm không giặt, nặng ít nhất năm cân, ngay cả tấm màn xanh bên ngoài giường cũng không được tháo xuống dù mùa đông không có muỗi.
Ký túc xá tối tăm, gã chầm chậm ngồi dậy, động tác chậm chạp như một ông lão. Sau đó, gã lôi ra một chiếc chậu tắm nhựa màu đỏ cồng kềnh, bốn phía đã nứt nẻ, không cẩn thận sẽ đâm vào tay.
Ngày qua ngày, gã nhặt những tuýp kem đánh răng, bàn chải đánh răng, ngũ cốc, đồng xu, hoặc đôi khi là những chiếc tất bị rơi, sổ tay bỏ đi.... Gã sắp xếp chúng gọn gàng, khóe miệng nở nụ cười ngây ngô, như thể đang cúng bái vậy.
Nụ cười tuy thuần khiết, nhưng lại quỷ dị.
******
Trước khi đi lên núi, Lưu Diễm không hề rèn luyện thể chất ở nhà, nên khi thức dậy cô đau nhức khắp người, đặc biệt là đôi chân như muốn gãy ra.
Tôn Kỳ cũng tương tự, nhưng Hứa Quan thì khác, sau một đêm nghỉ ngơi, cô ta tràn đầy năng lượng, mắt cá chân hết sưng, nhìn họ với ánh mắt đắc ý.
May mắn là bữa sáng được mang đến tận phòng, Lưu Diễm lười đánh răng nên nằm lì trên giường. Cô nghe thấy Hứa Quan hỏi nhân viên đang đẩy bữa sáng vào: "Nhà nghỉ của mọi người có một người gù lưng phải không?"
Bác gái đưa bữa sáng đến giật mình, lo lắng hỏi: "Cậu ta gây ra chuyện gì sao?"
Hứa Quan vội xua tay: "Không, không, chỉ hỏi thăm thôi."
Bác gái "Ồ" một tiếng: "Có một người."
Hứa Quan vừa nhai bánh quẩy vừa hỏi: "Anh ta tên gì ạ?"
Bác gái suy nghĩ một lúc lâu, lúc gã mới đến còn có người gọi tên thật, nhưng sau đó không biết ai đặt cho gã biệt danh "người gù", cứ gọi mãi cũng được bảy tám năm rồi.
"Tôi không nhớ rõ lắm."
Hứa Quan cũng không hỏi thêm, chỉ nói lời cảm ơn.
Lưu Diễm vừa ngáp vừa gãi chân, lau khoé mắt, nhàn nhạt nói: "Nếu anh ta là bạn học của cô mà lại ra nông nỗi này, thì cuộc đời hai người đúng là một trời một vực."
Hứa Quan nhún vai: "Tôi chỉ hỏi thế thôi, nhưng trông anh ta cũng giống thật."
Lưu Diễm suy nghĩ một chút, ngồi dậy hỏi: "Cô là người ở đâu?"
Hứa Quan ngẩng đầu suy nghĩ: "Hộ tịch của tôi ở Tây Thành."
Cô ta lại nói thêm: "Nhưng tôi lớn lên ở Tân Kinh."
Lưu Diễm khựng lại, cô còn muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng chỉ "Ừ" nhẹ một tiếng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tôn Kỳ ra khỏi phòng tắm mở cửa, trên mặt vẫn còn đắp mặt nạ, một tay vỗ nhẹ lên mặt.
Cao Xuyên mỉm cười đứng ngoài cửa, vừa đi theo Tôn Kỳ vào phòng vừa dặn dò cô ấy vỗ nhẹ thôi: "Em tàn nhẫn với chính mình quá, anh nhìn xót hết cả ruột."
Tôn Kỳ trợn trắng mắt, nhưng vẫn rất hưởng thụ sự quan tâm của cậu ta.
Sau đó Cao Xuyên nhìn vào trong phòng, cố tình nói to để Lưu Diễm nghe thấy: "Mấy người đòi ngắm bình minh, giờ này rồi mà chưa dậy?"
Lưu Diễm đau nhức chân bước xuống giường, đúng là bị chuột rút. Cô cau có, đột nhiên nhớ ra điều gì hỏi: "Chu Sâm đâu, còn trong phòng à?"
Cao Xuyên thờ ơ: "Không biết, lúc ra ngoài không để ý."
Cao Xuyên thấy mắt cô sáng lên: "Ấy ấy, cô lại nghĩ gì thế?"
Lưu Diễm xỏ dép ra khỏi phòng, nghĩ thầm không quan tâm đến chuyện của cậu ta nữa.
Cảm giác tê buốt ở chân như biến mất, cô đi nhanh sang phòng đối diện. May mà lúc Cao Xuyên ra ngoài đã để hé cửa, Lưu Diễm lặng lẽ lẻn vào, khẽ đóng cửa lại.
Cô định hù cho cậu giật mình, rón rén nấp sau bức tường nhà vệ sinh, rồi liếc mắt về phía chiếc giường đơn trong phòng.
Chu Sâm đang ngồi dậy, xoay đầu qua lại phát ra tiếng kêu răng rắc, sau đó cậu chống một chân xuống đất, ngáp dài rồi đứng dậy, vén vạt áo định thay áo, nhưng rồi cậu nghĩ đến cái gì, áo thun chưa qua khỏi đầu đã bị cậu buông xuống.
Lưu Diễm muốn hù cho cậu giật mình, từng bước tiến lại gần mà không phát ra tiếng động.
Gió lùa vào, chiếc áo thun trắng rộng thùng thình ôm lấy bờ vai rộng và vòng eo thon gọn của cậu. Chu Sâm lười nhác vươn tay phải kéo khóa quần, cậu còn ngái ngủ ngáp một cái, bàn tay lướt qua quần dài đưa vào bên trong nơi không thể miêu tả.
Cậu vừa cử động, một chút kinh hãi chợt dâng lên, cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh phả tới.
Cậu quay phắt đầu lại.
Nhìn thấy Lưu Diễm mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống.
"....."
Một câu "Đệt" không thể thốt ra thành lời.