Layla vẫn quỳ dưới đất ôm con trai khóc nghẹn từng tiếng. Sau đó một lúc mới nói:
"Tề thiếu, xin cậu. Tôi không hề có ý định đến đây làm gì cả. Paul cũng không phải con trai của anh. Nhưng mà.... bọn chúng bắt chồng tôi, ép tôi mang Paul đến đây. Tề thiếu, xin cậu tha cho chúng tôi, xin cậu...."
Tề Phi tiến lại gần, nâng khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Layla lên: "Là ai kêu cô đến."
Layla liền lắc đầu: "Hôm trước, lúc tôi đến trường đón Paul thì có một nhóm người lạ mặt đến đón thằng bé trước, sau đó cũng bắt tôi lên xe. Nói rằng tôi phải...."
Layla liền kể lại toàn bộ mọi chuyện, sau đó lại khóc nấc lên.
"Bọn chúng không nói rõ mục đích muốn cô mang con đến đây sao?"
"Không có. Bọn chúng chỉ nói, nếu lộ ra là không phải thì tôi về nhà, bọn chúng sẽ thả chồng tôi ra."
Tề Phi nhìn Dịch Cẩn, không nói gì.
Dịch Cẩn nói Saint và Silas đưa Layla và Paul ra ngoài để họ về. Lúc sau, trong phòng khách chỉ còn bốn người là Dịch Cẩn, Tề Phi, Cao Lãng và Mạnh Kha.
"Liệu có phải người của gia tộc Müller không? Bọn họ trước giờ vẫn luôn đối đầu với Tề gia."
"Không phải họ."
Dịch Cẩn trầm giọng lên tiếng, lưng dựa vào thành sô pha, im lặng suy nghĩ.
Müller là một gia tộc lớn trong giới hắc đạo đặt tại Đức. Có thể nói đơn giản, hắc đạo không có Tề gia thì Müller sớm đã là bá chủ. Vậy nên lần này mang người đến nhắm vào Tề Phi, hẳn nhiên ai cũng nghĩ là Müller.
Nhưng cả Dịch Cẩn cùng Tề Phi đều hiểu rất rõ người của Müller, cách thức đơn giản này, còn là ném đá giấu tay không phải cách làm việc hổ báo của Müller. Müller trước giờ chỉ thích chơi đánh trực tiếp, đánh trước mặt, đến việc cướp hàng còn gửi thư báo trước thì cái việc ném đá giấu tay này, nếu dám nói là Müller làm, gia chủ Müller nhất định sẽ vác súng đến giết ll?0p0000000?0000cho tìm không thấy xác.
"Chuyện này để sau đi. Phi Phi, chúng ta lên chuẩn bị đồ, về Trung Quốc."
"Ồ."
Tề Phi từ lúc có Dịch Cẩn, mấy cái vấn đề này đương lười suy nghĩ. Nghe Dịch Cẩn nói vậy, đứng dậy đi luôn.
Mạnh Kha nhìn theo mà méo xệch mặt, mắng: "Không có tiền đồ. Mấy người về bên đó, còn không phải đi chơi sao? Mấy việc ở đây lại ném cho ông. Không muốn, không muốn. Lão tử cũng muốn được đi chơi."
"Có muốn đi xem mắt cùng với tôi không?"
Cao Lãng đứng dậy vỗ vai Mạnh Kha nói. Mạnh Kha nghe máy nhướng mày.
"Sau đó cậu sẽ nhường cô ấy cho tôi?"
"Mau đi."
Cao Lãng ôm vai bá cổ Mạnh Kha đi ra ngoài.
Lúc Dịch Cẩn và Tề Phi về đến Tử Uyển là buổi chiều. Đứng ở sân đã nghe thấy tiếng khóc ré lên của hai đứa nhỏ.
Âu Hân ngồi trên ghế sô pha, gương mặt bơ phờ bế một đứa, bên cạnh là một đứa đang nằm cũng đang khóc.
Thấy Dịch Cẩn cùng Tề Phi bước vào, Âu Hân liền mếu máo gọi: "Anh hai, tẩu tử...."
"Sao thế?"
Dịch Cẩn đưa đồ cho Finn mang lên phòng, sau đó tiến lại cạnh Âu Hân, cúi người xuống bế đứa bé trên tay cô lên. Tề Phi ngồi xuống ghế sô pha, tay đưa ra chọc chọc đứa còn lại đang nằm trên sô pha khóc.
Không biết là do nguyên do gì, đứa bé sau khi được Dịch Cẩn bế lên liền không khóc nữa, ngay cả đến đứa còn lại được Tề Phi chọt má cũng nín, đôi mắt to tròn mở ra nhìn.
Âu Hân nhìn một màn này mà suýt rơi con mắt. Gì mà vi diệu như vậy? Âu Hân nhìn qua nhìn lại giữa hai người mà vẫn chưa tin được.
Tề Phi thuận tay bế đứa trẻ lên, nhìn Âu Hân hỏi: "Mọi người đi đâu hết rồi? Sao có một mình em ở đây?"
"Mẹ em quay về Uyển Cát lấy đồ, chị Tiểu Tuyết hôm nay bận đi họp cho An An. Hai đứa này giống như khắc tinh với em vậy, mỗi lần đến tay em là đều khóc muốn lụt nhà."
"Vương Kì Hạo đâu?" Quả nhiên là anh trai Dịch Cẩn, đều muốn bắt nạt em rể.
"Anh ấy...."
"Hân Hân, hết sữa rồi chỉ pha được một bình, anh đang kêu Tiểu Trạch đi mua ...."
Vương Kì Hạo đi từ nhà bếp lên, tay cầm bình sữa, nhìn thấy Dịch Cẩn liền đen mặt.
"Không phải anh nói bên đó nhiều việc sao? Sao về sớm thế?"
"Tôi về chơi với em gái tôi, cậu có ý kiến gì?"
"Không phải là do bên đó còn có việc quan trọng sao? Hình như bên kia chưa chấp nhận ký vào bản hợp đồng của anh."
"Vậy mai cậu sang đó đàm phán. Tôi và vợ tôi ở đây chăm con cùng vợ giúp cậu."
Tề Phi nghe chữ 'vợ' nhẹ tênh của Dịch Cẩn, trong lòng ngực tim liền đập nhanh một chút, hai má cũng tự giác đỏ lên, cảm thấy vô cùng ấm áp. Dịch Cẩn cùng Vương Kì Hạo mỗi lần gặp mặt nhau đều như vậy. Một người cuồng vợ và một người cuồng em gái, thật không có gì tốt đẹp khi ở cạnh nhau.
"Dịch tiên sinh, Tề thiếu, hai cậu về rồi sao? Có muốn ăn gì không để tôi nói bà nhà tôi nấu thêm."
"Vậy phiền gì Lý nấu thêm một bát cháo cá. Tề Phi hôm kia bị sốt, giờ vẫn nên ăn thanh đạm một chút." Dịch Cẩn không thèm đối chấp với Vương Kì Hạo nữa, quay ra nhìn Viên quản gia nói.
"Được."
"Ủa, mà hai người đặt tên con là gì thế?" Tề Phi nhìn đứa nhỏ trên tay, ngẩng đầu lên nhìn Âu Hân cùng Vương Kì Hạo hỏi.
"À, đứa anh Vương Hạo Hiên, đứa em là Vương Minh Thành."
Tề Phi nhìn qua nhìn lại hai đứa trẻ giống nhau như hai giọt nước.
"Thế đứa nào anh, đứa nào em?"
Âu Hân nghe hỏi thì gãi đầu, quay qua nhìn chồng mình nói: "Hỏi anh ấy đi."
Vương Kì Hạo nhìn nhìn, chậm rãi mà nói: "Không nhớ."
Rồi xong. Thế là đi toang cuộc đời của hai đứa nhỏ. Đến ba mẹ chúng còn chẳng biết con mình thằng nào anh thằng nào em thì hỏng rồi.