Dịch Cẩn bước xuống giường vào phòng tắm một lúc rồi đi ra, trên người mặc áo choàng tắm màu xám nhạt, mái tóc ướt chưa được lau khô vẫn chảy dài trên gương mặt anh. Dịch Cẩn đi sang đầu bên kia giường, cúi mặt xuống nhìn Tề Phi, tay đưa ra vén mái tóc Tề Phi lên, gọi nhẹ.
"Phi Phi, dậy ăn tối nào."
Tề Phi "ưm" một tiếng, kéo chăn lên che kín mặt ngủ tiếp. Dịch Cẩn lại kéo chăn xuống, hôn nhẹ lên má cậu.
"Dậy ăn tối nào. Chẳng lẽ....no rồi không muốn ăn nữa hả?"
Tề Phi mở mắt ra nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy oán giận, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Dịch Cẩn bật cười một tiếng, kéo Tề Phi dậy bằng được.
"Ngoan nào."
"Không muốn dậy, đau người."
"Không phải em tự hiến dâng sao?"
Tề Phi ngay lập tức mở mắt ra trừng trừng nhìn Dịch Cẩn. Nói cậu tự hiến dâng?
Ha, đúng là nói không biết ngượng miệng. Cậu không biết tự giác, để đến lúc người tự ra tay, liệu hiện tại cậu còn tỉnh lại khỏe re như thế này không?
"Đi ra."
Tề Phi đẩy Dịch Cẩn ra tự tỉnh dậy bước xuống giường, một tay đưa lên ngáp một cái, một tay đặt ở eo xoa xoa. Mới vừa vòng qua bên kia, cửa phòng của hai người lại được người ở ngoài đẩy vào một cách bất ngờ.
Tề Phi quay mặt sang nhìn, trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên. Dịch Cẩn bên kia cũng nhìn ra cửa, về mặt rất bình thường như không có gì.
Trên người Tề Phi lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu tro của Dịch Cẩn, chiếc quần đùi ngắn bên trong ẩn ẩn hiện hiện, chân dài lại trắng của cậu lộ lộ ra ngoài, đằng sau là Dịch Cẩn mặc áo choàng tắm đang đứng. Layla bị một hình ảnh này đánh cho đứng cứng người không phản ứng được.
Dịch Cẩn với tay kéo chăn quấn lên người Dịch Cẩn đẩy cậu về phía sau mình, bản thân hướng cái nhìn đầy tức giận về phía Layla, cất giọng trầm thấp âm u như diêm vương đòi mạng.
"Ai cho cô vào đây? Cút ra ngoài!"
Layla ngộ ngác gật đầu, lại ngơ ngác lắc đầu, chân lùi dần ra ngoài sau đó đóng cửa bỏ chạy bán mạng.
"Sao vậy? Sợ sao?" Dịch Cẩn nhìn Tề Phi cười cười hỏi. Tề Phi nhướng mày, đem chăn quấn trên người vất lên giường.
"Cô ta là cái chó gì mà phải sợ. Đi ra cho ông đây đi tắm."
........
Tề Phi cùng Dịch Cẩn xuống nhà thì bữa tối đã được dọn đầy đủ ra rồi, mẹ con Layla, Cao Lãng và Mạnh Kha cũng đã có mặt đầy đủ. Mạnh Kha liếc cái nhìn đầy khinh bỉ nhìn Dịch Cẩn kéo ghế cho Tề Phi ngồi xuống. Cao Lãng nghiêng đầu nhìn Layla hỏi:
"Ăn được cơm chưa?"
"Ơ? Hả!!? À, ờ.... ăn... ăn được rồi."
Layla như người trên mây, ngơ ngác nhận câu hỏi, lại ngơ ngác trả lời, sau đó lại ngồi im như pho tượng. Dịch Cẩn nhìn Saint đứng bên cạnh, nói:
"Dưới bếp nấu xong cháo cá chưa?"
"Để tôi xuống xem."
Saint cúi người đi xuống bếp, lúc sau đi lên bê theo một bát cháo cá nóng hổi còn nghi ngút khói. Dịch Cẩn đưa tay cầm bát cháo rồi đặt xuống trước mặt Tề Phi.
"Sáng nay vừa mới khỏi sốt, vừa rồi còn mất sức nhiều, ăn cháo đi."
Tề Phi nhìn nhìn Dịch Cẩn, không phản bác ăn hết bát cháo.
"Paul, không được hư nào. Há miệng ra."
Đứa bé Paul lắc đầu không chịu há miệng ăn, tay cầm cái ô tô đồ chơi nghịch.
"Paul, con muốn ăn đòn hả? Há miệng ra."
Layla lớn tiếng dọa nạt, dọa trực tiếp khiến đứa bé Paul ngào lên khóc, sau đó liên tục gọi ba.
"Ba ơi! Ba ơi, mẹ mắng con. Ba ơi!...."
Layla thật không hợp mà giật mình, sau đó vội lớn tiếng quát.
"Paul, không được hư."
Sau đó Layla liền bế con lên, nhìn tất cả bốn người đàn ông còn lại.
"Xin lỗi, thằng bé thiếu thốn tình cảm của cha từ nhỏ, thường hay như vậy. Tôi xin phép đưa Paul lên phòng trước."
Sau đó liền ôm con đi vội lên phòng, còn thằng bé Paul vẫn đang khóc lóc đòi ba.
Mạnh Kha chẹp miệng một tiếng, húp bát sút rồi nói:
"So với khả năng diễn xuất của Đồng Âu Hân, cô ta chỉ đáng đi xách dép."
Cao Lãng cười một tiếng, hùa theo.
"Cậu so sánh như vậy, Đồng tiểu thư nhất định sẽ đập chết cậu. So sánh một người mới chân ướt chân ráo vào nghề, với một người lão luyện trong ngành, thật không công bằng."
Nhắc đến Âu Hân, Tề Phi quay qua hỏi Dịch Cẩn.
"Bao giờ Tiểu Hân xuất viện?"
"Ngày kia. Giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ về bên đó."
Tề Phi gật gật đầu, ăn tiếp bát cháo, sau đó lại hỏi:
"Anh sao lại cho cô ta ở đây? Trực tiếp đuổi đi là được rồi. Nhìn thằng con một điểm cũng không giống mà dám mang đến đây bắt vạ."
Quả thật, Paul một điểm cũng không giống Tề Phi. Ban sáng Mạnh Kha nói mắt, mũi, miệng, mặt giống chỉ là trêu đùa Tề Phi mà thôi. Tề Phi là con lai, gương mặt là nét Châu Á, đôi mắt màu đen xám cùng nước da trắng thì lại là đặc trưng của người Phương Tây. Nhưng Paul, Layla có đôi mắt màu vàng, nhưng Paul lại có đôi mắt màu xanh nhạt, gương mặt đậm chất người phương Tây. Chỉ riêng màu mắt thôi cũng đủ khẳng định Paul không phải con của Tề Phi rồi.
Nhưng Dịch Cẩn lâu đột nhiên giữ lại người, cũng không có vạch trần cái gì, lại biểu hiện ra cho Layla thấy giống như Tề Phi đang suy nghĩ, đang đắn đo chưa thể quyết định được chuyện lớn này.
Suy nghĩ tính toán của Dịch Cẩn hiện tại, đến Tề Phi cũng không thể hiểu được.
Một ngày cứ như vậy trôi qua. Buổi sáng ngày hôm sau, Dịch Cẩn đang uống cà phê ở phòng khách đọc báo, Tề Phi nằm trên sô pha, đầu gối lên đùi Dịch Cẩn lướt chơi điện tử. Layla bế Paul từ phòng ngủ cho khách đi ra, nhìn Dịch Cẩn cùng Tề Phi thân mật ngồi trên sô pha, hiện tại đã không còn kinh ngạc như hôm qua nữa.
Layla ôm Paul ngồi xuống ghế sô pha rời bên phải Tề Phi, nhìn cậu.
"Tề thiếu!"
Tề Phi cầm máy chơi điện tử, nhìn cũng chẳng thèm nhìn lên, trả lời.
"Cái gì?"
"Còn chuyện Paul thì sao?"
"Liên quan gì đến tôi?"
Tề Phi lúc này mới bỏ máy chơi điện tử xuống, nhướng mày nhìn Layla.
Layla cơ hồ tức giận ôm Paul đứng bật dậy.
"Tề thiếu, anh nói vậy là muốn phủi bỏ trách nhiệm sao? Nếu anh không tin, mang Paul đi xét nghiệm ADN."
"Ha, cô chắc không?"
Layla có tật giật mình, đôi tay ôm Paul đã run lên, gương mặt đã thể hiện sự sợ hãi.
"Tề...Tề... thiếu....Anh cứ đưa đến kiểm tra, Paul chắc chắn là con trai của anh."
Dịch Cẩn ở trên ghế, chậm dãi nhả chữ.
"Tề Phi vô sinh? Cô làm cách nào mà có con hay thế?"
Layla đứng sững người lại trợn tròn mắt kinh ngạc, ngay đến cả Tề Phi cũng kinh ngạc không kém quay sang nhìn anh. Dịch Cẩn rút trong người ra một tờ A4 gấp tư, ném về phía Layla. Layla run run cầm tờ giấy lên mở ra xem. Mấy từ ngữ chuyên khoa có thể không hiểu, nhưng dòng kết luận của bác sĩ in đậm lại còn rõ hơn, mắt sáng như vậy không lý nào không nhìn thấy. Bên dưới còn có con dấu của bệnh viện nổi tiếng nhất Anh quốc, lý nào có thể là giả.
Tề Phi đem ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Dịch Cẩn, Dịch Cẩn chớp mắt một cái, Tề Phi liền hiểu. Trong lòng liền thở nhẹ một hơi.
Tề Phi ném máy chơi điện tử xuống ghế sô pha, ngồi dậy nhìn Layla cười tươi.
"Sao?Cho dù tôi không vô sinh, cô nghĩ Tề Phi tôi là một người đàn ông mà ai muốn có con của tôi cũng được sao? Cô mang một đứa trẻ đến, một nửa cũng không có điểm giống tôi mà dám nó là con của tôi. Cô coi Tề gia tôi là một thằng ngu sao?"
Finn, Saint, Silas không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Layla, Layla liền quỳ sụp xuống khóc.
"Tề thiếu, tôi xin cậu tha lỗi cho tôi, tha cho gia đình tôi một con đường sống. Tôi cũng chỉ là vì bị ép..... không....không phải, tôi.... tôi....suy nghĩ không thấu đáo, muốn đưa Paul đến để dùng việc này lấy một ít tiền. Tề thiếu, xin cậu tha cho chúng tôi."
Dịch Cẩn từ từ đứng dậy, đi đến chỗ Layla đang vừa quỳ vừa lạy, lạnh lùng nói.
"Nơi cô đang ở hiện tại là biệt thự Tề gia, đứng trước mặt cô cũng là Tề gia, ngay cả đất nước Anh mà cô đang sống cũng là nơi của Tề gia tồn tại phồn thịnh, cô còn không muốn khai ra."