m cuối cùng hạ xuống, Nghiêm Hạo Thần kịch liệt thở dốc, nhìn vào ánh mắt chăm chú của Hoắc Kiếm. Từ lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông này đều vẫn dùng loại ánh mắt này xem cậu hát, thẳng thắn, trực tiếp, tán thưởng không chút nào che dấu trong ánh mắt. Cậu nhếch khóe miệng:
“Thế nào?”
“Rất đặc sắc. Anh không biết biểu đạt thế nào, bất quá rất mãnh liệt, không giống với những bài trong album trước.” Anh thành thật trả lời.
Nghiêm Hạo Thần vừa lòng mà cong mắt phượng. Gần đây trạng thái của cậu không tồi, trong phòng nghe nhìn thử viết mấy bài, khác với phong cách của album thứ nhất, bài hát thiên về kịch liệt bén nhọn, thuộc loại nếu thích sẽ thực thích còn ghét sẽ cực ghét, vốn tưởng rằng sẽ không hợp khẩu vị của người đàn ông cứng nhắc này, không ngờ đánh giá cũng không quá tệ.
“Bất quá”, khả năng sát phong cảnh của anh vẫn không thay đổi, “Lời bài hát cần sửa một chút, cái gì ‘one night stay’, quá mức dung tục.”
Nghiêm Hạo Thần sau khi tốt nghiệp cấp hai đã chạy đến quán bar hát rong, không đi học nữa. Mặc dù cậu thật sự có thiên phú sáng tác không dạy mà biết, nhưng khả năng viết lời còn phải bồi dưỡng thêm, khi phát hành album trước, Hoàn Á cũng đặc biệt mời đến người chuyên viết lời đánh bóng qua một lần. Tuy rằng như thế, lời nói của anh vẫn khiến khóe mắt Nghiêm Hạo Thần nguy hiểm nhướng lên:
“Nghe nói anh từng du học Anh?”
“Đúng vậy.”
“Em nghĩ bọn họ đã dạy anh ‘stay’ khác ‘stand’ chỗ nào.”
Ở lại một đêm và dừng lại một đêm, khác biệt hẳn là rất lớn đi?
Khu vực đại não dùng để tùy mặt gửi lời của anh vẫn bãi công, nghiêm túc đáp lại:
“Anh biết, nhưng loại ca từ ám chỉ đi với loại giai điệu này, sẽ chỉ làm người ta nghĩ theo hướng đó.”
“Cái đó không liên quan gì đến ca từ hay làn điệu, chỉ là anh…”
“Đương nhiên là có liên quan. Nếu như ca từ cùng làn điệu đều không có ý này, sao anh có thể tự nhiên cảm nhận như vậy được?”
Anh còn không biết sống chết mà khiêu khích cậu, Nghiêm Hạo Thần cắn răng một cái vơ lấy đàn ghi-ta bên cạnh:
“Vậy để chúng ta coi, nếu ca từ cùng giai điệu đều không ám chỉ ý này, anh có cảm nhận “như vậy” hay không nha.”
Lại đẩy vang đàn ghi-ta, không giống lúc nãy, làn điệu chảy xuôi như dòng nước đàn ra có chút vấp váp, lại không ảnh hướng chút nào đến rung động độc đáo mà nó mang đến, khúc nhạc dạo thanh lãnh vang lên, ánh mắt anh vẫn nhìn cậu hiện lên một tia sáng đầy hưng phấn——
Là bài hát do ca sĩ không biết tên viết ra, cũng là bài hát không có tên.
Hoắc Kiếm có chút chung tình với bài này, bản ghi thử Nghiêm Hạo Thần tặng anh, thỉnh thoảng sẽ được mở trong xe.
Nhạc người khác phổ, từ người khác viết, còn là bài anh thích, chắc sẽ không có hương vị *** đi?
Nghiêm Hạo Thần híp mặt phuông nhìn thẳng mắt anh, môi mỏng như câu như không, chậm rãi mở miệng:
Mắt say mơ hồ như bày tỏ
Nụ cười yếu ớt của đôi môi
Giọng nói êm nhuyễn như chén ngọc
Tiếng hát trong trẻo cao vút cố ý đè thấp, mang theo chút hương vị ái muội quẩn quanh, Nghiêm Hạo Thần theo tiết tấu tự nhiên mà xoay người sang bên cạnh, chỉ cần xoay một chút đã có thể nâng mí mắt thấy người đàn ông hơi giật mình kia.
Bảy ngày giày vò
Mười ngày lửa cháy.
Trăm phương ngàn kế vây lấy người.
Trước khi Nghiêm Hạo Thần mời Hoắc Kiếm tới phòng nghe nhìn đã tắm rửa qua, trên người chỉ mặc áo thun cổ V cùng quần đùi ca-rô, trải qua màn biểu diễn kịch liệt vừa rồi sớm đã ướt đẫm mồ hôi, tóc màu lam hơi dài dính sát vào đường cong quyến rũ nơi cổ, mấy lọn tóc dài hơn chui vào cổ áo, mồ hôi từ tóc chảy xuống, lóe ra những tia sáng li ti, theo động tác có thể nhìn không sót gì. Nghiêm Hạo Thần giơ cổ, lại một giọt mồ hôi xẹt qua hầu kết run rẩy vì hát ca, lăn xuống dưới.
Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người.
Ngàn lần không nên
Vạn lần không được
Cũng không thể chống lại nụ cười nơi khoé môi kia
Mắt phượng xinh đẹp nhướng lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía người đàn ông đối diện, tình tố mờ ám lên men trong không khí. Có nhớ không? Lần trước khi hát bài hát này, trên ghế sa lon trong căn nhà cũ nhỏ hẹp kia, hai người kịch liệt dồn dập mà…
Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người
Thiêu thân lao đầu vào lửa
Gặm tâm nhắm cốt
Cuối cùng chỉ rơi vào vạn kiếp bất phục
Anh hơi hé miệng, trong ánh mắt thâm thúy nổi lên gió lốc mà Ngiêm Hạo Thần đã rất quen thuộc tên là “dục vọng”. Nghiêm Hạo Thần cười càng mị hoặc hơn, trong tiếng ca yên lặng rtuyền đến ám hiệu, thế nào, có muốn làm chuyện giống lần trước không?
Loại cổ xuyên tâm
Độc dược tẩm đường
Em là đích đến duy nhất trong cuộc đời này.
Anh đứng lên trong cái nhìn chăm chú của cậu, dường như bị trúng cổ mà bước từng bước vè phía cậu, nốt nhạc cuối cùng vẫn là không thể hạ xuống, thay vào đó là tiếng vang của đàn ghi-ta nặng nề rơi xuống, khi Nghiêm Hạo Thần dán vào môi anh thì tràn ra một nụ cười thỏa mãn, hừ hừ, nhìn đi, đã bị bắt rồi.