Sau khi xe tiến vào ga ra Nghiêm Hạo Thần vẫn không quên ôm bó hoa bách hợp nở rực rỡ ở ghế sau ra. Hoặc Kiếm tặng thành thói quen, cậu cũng nhận thành thói quen, gần đây thậm chí cảm thấy trong phòng tràn ngập loại mùi thơm ngát thoang thoảng này cũng không tệ lắm. Ngẫm lại mới chỉ nửa năm trước mình không biết đã tùy tay ném bao nhiêu bó bách hợp vào thùng rác, Nghiêm Hạo Thần không khỏi cảm thấy may mắn vì trước khi chuyển tới đây đã bỏ thói quen này. Bữa tối cùng bữa khuya giải quyết chung một lúc, về phòng thay nước cắm hoa vào bình, Nghiêm Hạo Thần có chút buồn cười lắc đầu. Cũng đã ở chung, loại hành vi tiêu tiền mua hoa rồi đem nó về nhà mình cắm của anh, có ý nghĩa sao?
Thực ra nói “ở chung” cũng không chính xác, dùng “hàng xóm” để hình dung đúng hơn. Hoắc Kiếm là người đã nói là làm, lúc trước có nói qua “Anh sẽ không quấy rầy em, sẽ không khác gì ở một mình.” liền thật sự thực hiện vô cùng triệt để.
Phòng khách và phòng chủ đều ở lầu hai của biệt thự, Nghiêm Hạo Thần ở trong căn phòng trong cùng ở lầu hai, phòng ngủ của Hoắc Kiếm lại đối diện cầu thanh, như vậy động tĩnh trong phòng Hoắc Kiếm hoàn toàn không truyền đến phòng Nghiêm Hạo Thần, Nghiêm Hạo Thần đi đi lại lại phải đi qua cửa phòng Hoắc Kiếm. Bình thường không có gì Hoắc Kiếm đều sẽ ở trong phòng mình, chỉ sáng sớm khi Nghiêm Hạo Thần ra cửa nhô đầu ra hỏi một tiếng “Có lịch? Muốn anh đưa em đi không?” hoặc là “Muốn kêu dì Ngô làm bữa sáng không?” Một ngày không có lịch làm việc của Nghiêm Hạo Thần ngày đêm điên đảo, khi mở mắt ra đã tới buổi trưa. Vị Hoắc đại tổng tài cẩn trọng kia đã sớm đi làm. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác hẳn hơn nữa bình thường Hoắc Kiếm còn cố ý không quấy rầy, hai người ở trong nhà trừ ăn cơm ra, cơ hội chạm mặt cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nghiêm Hạo Thần quá quen sống một mình, khi viết nhạc cũng thật là quen một mình không thích bị quấy rầy, nhưng loại cảm giác rõ ràng sống cùng dưới mái nhà lại hết sức tránh núp để không gặp nhau vẫn ít nhiều khiến cậu thấy có chút không thoải mái. Chậc, thầy đồ cứng nhắc, cũng không phải Nghiêm Hạo Thần cậu nuôi tiểu hồ ly tinh không thể thấy ánh sáng. Trốn trốn tránh tránh lén lút ở trong nhà mình vậy làm gì. Cho nên sau một tuần nhẫn nại vô ích, Nghiêm Hạo Thần bắt đầu chủ động quấy rầy Hoắc Kiếm, tỷ như giống hiện tại.
Cửa phòng anh đóng chặt, bên dưới lại lộ ra một ánh đèn cam, sáng ngời mà ấm áp, như một tín hiệu “Hoan nghênh quấy rầy”.
Nghiêm Hạo Thần gõ gõ cửa, một lát sau cửa mới được mở ra, Hoắc Kiếm rõ ràng là vừa lao ra từ phòng tắm, vừa cài nút thắt bộ quần áo ở nhà vừa hơi cau mày:
“Có chuyện gì không?”
Nghiêm Hạo Thần nhìn cảnh xuân tươi đẹp trên da thịt màu lúa mạch theo sự chuyển động của ngón tay mà chậm rãi khép lại trước mặt, huýt sáo trêu tức. Sau khi chuyển về đây ở mới phát hiện Hoắc đại tổng tài còn có thể mặc cái khác ngoài tây trang giầy da, quần áo ở nhà được thiết kế tốt bởi vì hơi nước mà mềm mại dính vào da thịt, ôm vào theo đường cong từ ngực đến eo mông rắn chắc cân xứng, quốc sắc thiên hương khó nói nên lời.
Anh có chút ngượng ngùng mím môi, nhìn thẳng cậu lại hỏi một lần:
“Có chuyện gì không?”
Nghiêm Hạo Thần nghiêng người dựa vào cửa, hai chân giao nhau hai tay ôm ngực, mắt phượng lười biếng nhếch lên, cười đến mờ ám:
“Bây giờ có thời gian không?”
“Có.” Hoắc Kiếm trả lời rất nhanh, mắt cũng sáng lên, sau đó như hiểu rõ mà gật gật đầu:
“Mời anh đi nghe em luyện hát sao?”
Chậc, lại có thể không mắc mưu, thật sự là không có tình thú. Nghiêm Hạo Thần thu lại trêu tức:
“Bây giờ qua đây đi.”
“Được.”
Phòng nghe nhìn trong biệt thự là nơi thứ hai Hoắc Kiếm gây bất ngờ cho Nghiêm Hạo Thần. Cũng không phải bởi vì thiết bị xa hoa —— tuy rằng trang bị cách âm tốt cùng dàn âm thanh tốt nhất đích xác rất hợp khẩu vị của Nghiêm Hạo Thần, nhưng điều khiến cậu thật sự giật mình là giá để CD bên cạnh dàn loa. Trừ các loại album được phân loại cất kĩ ra, còn có một cái giá để kê những loại tư liệu điện ảnh và truyền hình từ khi Nghiêm Hạo Thần debut tới nay, trừ album cá nhân cậu tặng anh, còn các chương trình TV cậu tham gia, đĩa ghi âm các chương trình radio âm nhạc, trên bìa đều có dán nhãn rõ ràng, nằm nào tháng nào, chỗ nào chương trình gì, sau đó sắp xếp trước sau theo thứ tự thời gian. Dưới cái giá thậm chí còn chí còn để một loại tập tài liệu mà bên trong là những hình ảnh tin tức được cắt cẩn thận ra từ báo, trừ tất cả những tờ báo có liên quan đến Nghiêm Hạo Thần, còn có một chút thông tin về hoạt động của giới âm nhạc mà Hoắc Kiếm cho là có ích.
Tuy rằng trước giờ luôn biết anh có bệnh nghiện cất chứa ở mảng này, nhưng tận mắt nhìn thấy ảnh, đĩa cùng tài liệu về mình trong một quá trình dài được tỉ mỉ cất giữ, cậu vẫn nhịn không được có chút cảm động.
Chỉnh dây đàn ghi-ta xong, Nghiêm Hạo Thần nâng mí mắt rũ xuống, cười rực rỡ với người đàn ông ngồi ngay ngắn đối diện. Liền đi tới gần cái giá để CD sau lưng, bất kể một ngày kia Nghiêm Hạo Thần cậu bay cao bao nhiêu, mở concert trước mặt bao nhiêu vạn người, người đàn ông này cũng đáng để cậu hát cho anh, cũng là người nghe VIP duy nhất.