Lý Lệnh Kỳ vừa về phòng rửa mặt, lại có tiểu nha đầu đưa tới một ít món ăn vặt tinh xảo.
"Tiểu thư nói tiểu đại phu ngài thích ăn nên bảo nô tỳ đưa tới, cho ngài làm bữa sáng ngày mai."
Lý Lệnh Kỳ có chút dở khóc dở cười, hắn lúc trước cũng từng xem bệnh cho một vị khuê nữ, tiểu thư kia toàn lấy đồ ăn vặt để ăn sáng, ăn rất nhiều lại không thèm vận động, tích tụ mỡ đầy bụng, thế là một thiếu nữ mới qua mười tuổi bụng đã căng phồng, bị đồn đãi rất nhiều thanh danh không tốt.
Những tiểu thư khác đều rất kiêng ăn, còn tưởng rằng chả ai thích những thứ này cả, hắn nghĩ nên chuẩn bị để mai gặp đi Lục tiểu thư, nói bệnh án kia cho nàng nghe, nhắc nhở con sâu hảo ngọt này một phen.
Tần thần y ở bên cạnh nhìn nhìn, cầm lấy một mảnh quế hoa cao ăn.
"Thứ này đã mười hai mươi năm chưa ăn, tay nghề đầu bếp nhà này cũng không tệ lắm."
Lão ăn xong lại lấy một khối táo ngào đường lên.
"Ừm, vẫn còn tươi mát, xem ra là mới làm xong."
Lão đang muốn ăn nữa, lại bị Lý Lệnh Kỳ đè tay lại, thiếu niên nghiêm trang nói: "Sư phụ, ngài đã rụng hai cái răng, vẫn nên ăn ít đồ ngọt lại."
Tần thần y cười cười, thu tay: "Ngươi đây là yêu quý tiểu cô nương cho ngươi gì đó, tuổi trẻ thật tốt nha, mối tình đầu..."
"Nào có, Lục tiểu thư đã có nhân gia rồi. Sư phụ ngài nói như vậy, là làm xấu thanh danh nàng." Lý Lệnh Kỳ nghiêm túc nói.
"Haha, ta mang ngươi đi khắp thiên hạ, cũng không hi vọng sẽ dạy dỗ ra một tên đồ đệ cổ lỗ hủ lậu." Tần thần y thừa dịp hắn đang nói chuyện không chú ý, với tay lấy một miếng táo ăn, vui tươi hớn hở đi ra ngoài.
...
Biệt viện quận chúa.
Thế tử của An Ninh Quận vương - Lý Nguyên Lãng - đã gần mười sáu - đang lăn qua lăn lại trong ngực Quận vương phi làm nũng, "Mẫu phi, hài nhi không muốn cưới Lục Tuyên Nhã, ta muốn Lục Mộng Điệp cơ."
Quận vương phi mang khí chất cao quý kiên nhẫn khuyên nhủ: "Con trai à, thứ nữ kia đã cho phép nhân gia, ngươi cứng rắn muốn cưới, đó chính là cường thủ hào đoạt. Vương phủ chúng ta hiện tại cần phải sống cẩn thận chặt chẽ, nơi nào có thể như cô tổ mẫu ngươi khi đó bình chân như vại đâu."
"Mẫu phi, ta cũng không phải cường thủ hào đoạt, nhi tử đã có tính toán, ta nghe nói ngày mai vị hôn phu của Lục Mộng Điệp kia cũng muốn tới chúc thọ cho cô tổ mẫu, đến lúc đó, ta cho hắn một ít bạc, hắn lui thân, chúng ta lại đi hạ sính. Không phải vừa hợp lúc sao?"
Quận vương phi sống cả một đời, nàng ta tuyệt rất khinh thường dòng dõi thứ xuất. Ngay lập tức, nàng lại đổi một lý do thoái thác: "Nguyên Lãng, nàng còn nhỏ, tương lai ngươi nếu ngươi muốn, còn tận hai vị trí trắc phi, cứ chờ vài năm sau lại nói."
An Ninh Quận vương từ ngoài phòng đi tới, nghe hai mẹ con nói chuyện phiếm, không vui nói: "Thế nhưng Lãng nhi ngươi cũng không nhỏ, lại không biết điều như vậy. Cha Lục Tuyên Nhã sắp trở lại, gần như nắm trong tay chức Hồng Lư tự thiếu khanh, chuyên quản sự vụ Tây Vực, năm đó Lục Lang lập công to lớn ở Tây Vực nên có rất nhiều nhân mạch sâu xa, hắn thừa kế nghiệp cha, ngày sau chức quan nhất định sẽ không thấp."
Quận vương phi khen ngợi nhìn phu quân, bổ sung thêm: "Hiện tại lão Tam Lục gia đã nhậm chức vị quan trọng bên Lũng Tây, làm chỗ dựa cùng với Lục Đại Chính. Ngươi nếu nói muốn khuê nữ Tam phòng, ta cũng có thể suy xét, lại cố tình muốn Tứ phòng. Tứ phòng kia đã phân gia ra ngoài, trong nhà không có người nào tốt cả, chủ mẫu kia còn xuất thân thương gia, không có địa vị gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn chúng ta kết hôn với một thương hộ?" Nàng nâng tay vuốt tóc mai của nhi tử. "Nếu còn là thời điểm của thái gia ngươi thì không giống nhau. Đã đủ cứng rắn, muốn cái gì cũng được người coi trọng, chỉ hươu bảo ngựa cũng có thể. Đợi lát nữa đi thỉnh an cô tổ mẫu ngươi, nghe bà ta kể chuyện xưa đi thôi."
Lập tức ba người đi ra cửa chính viện bái kiến Hoa Lăng quận chúa.
Hoa Lăng quận chúa hưng phấn nhớ lại thời thiếu nữ của mình.
Đó là năm tháng vinh quang nhất cả đời bà, cũng là thời hoàng kim của triều Đại Ngu.
Gia gia của bà, Tường Trị hoàng đế, cầm quyền 50 năm, quốc khố tràn đầy, binh hùng tướng mạnh, uy chấn tứ hải. Phụ vương là con thứ bảy của Tường Trị hoàng đế, một hoàng tử được sủng ái nhất, tuổi còn trẻ đã được phong làm Ninh thân vương.
Đáng tiếc Tường Trị hoàng đế không lập thái tử mà noi theo tiền triều, giấu chiếu thư truyền ngôi lại tới tận sau.
Nhưng lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng Ninh thân vương sẽ là thái tử, không thể nghi ngờ. Hắn được đế vương sủng ái, chiêu hiền đãi sĩ, ba ngàn môn khách, đồng thời kiêm nhiều chức vị quan trọng, thậm chí ngay lúc thân thể Tường Trị hoàng đế không khoẻ còn tuân theo hoàng mệnh xử lí công vụ.
Làm đích nữ, Hoa Lăng quận chúa là thiếu nữ cao quý nhất kinh thành, mấy vị công chúa trong cung được hoàng đế sinh ra sau này không nhận được sủng ái như bà, lúc gặp gỡ còn phải khắp nơi xu nịnh.
Năm đó nhóm quý nữ trong kinh vì tuyệt thế mỹ nam Lục Chấn Hiên mà nháo thành một đoàn, dồn dập không để ý đến mặt mũi thục nữ, nhiều vị công chúa cũng là yêu đến cuồng si, làm mấy sủng phi còn phải thay các nàng đi cầu hoàng đế.
Nhưng cuối cùng, người bị chỉ hôn là Hoa Lăng quận chúa.
"Ngươi xem, công chúa thì thế nào, thứ xuất vẫn chống không lại con vợ cả." Hoa Lăng quận chúa tổng kết lại.
Lão quận chúa nhìn thiếu niên anh khí Lý Nguyên Lãng, lại lệ ướt tràn mi.
"Ngươi lớn lên có chút giống phụ vương." Lão quận chúa lấy tấm khăn lau nước mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào. "Nếu năm đó người không bệnh chết trước mặt hoàng gia gia, ngươi sẽ là đương kim thái tử." Bà ta còn một câu chưa nói, còn ta là đương kim trưởng đại công chúa.
Lý Nguyên Lãng như bị sét đánh, hai từ thái tử cách hắn xa xôi đến nhường nào, vậy mà hắn còn đã từng có thể trở thành thái tử ư?
Quận vương phi nửa quỳ dưới, "Cô, lời này không thể nói. Ngài không biết tình thế trong kinh bây giờ, bệ hạ muốn lập thái tử muộn, vì lập uy mà chuẩn bị gọt vỏ vài nhà tôn thất, nhà chúng ta cũng không thể có điểm yếu."
"Haha, lòng dạ hẹp hòi." Hoa Lăng quận chúa oán trách nói, bà ta còn đang đắm chìm trong thời khắc của 40 năm trước, hiển nhiên chướng mắt đế vương đương thời.
Lục Tuyên Nhã đứng bên cạnh đỡ cánh tay quận chúa, thanh âm ôn nhu khuyên nhủ: "Tổ mẫu, vua nào triều thần nấy, có vài lời năm đó có thể nói, hiện tại lại nói không được."
Quận vương phi nhìn nàng ta, hết sức hài lòng, cô gái này thật là biết tốt xấu.