Thế tử đáp: "Vậy thì ta đây mỏi mắt mong chờ." Sau đó, hắn gọi hạ nhân đến truyền lời.
Lục Tuyên Nghĩa xanh mét cả mặt, hắn biết Huyễn tỷ nhi đánh đàn xuất chúng, thế nhưng biểu ca thuận miệng nhắc tới, không khác gì đẩy nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Người Đại phòng Nhị phòng sẽ nghĩ muội muội muốn trèo cao, còn thế tử lại cho rằng bọn họ cố ý tặng nữ tử.
Hai ca ca của Lục Tuyên Nhã sắc mặt cũng không dễ nhìn, so với cả đám Lục gia cùng bị người xem thường, bọn họ lại càng không muốn bị một Tứ phòng hạ lưu náo động.
...
Quận Vương phi khen Lục Tuyên Nhã: "Khó có nữ nhi khuê các nào đàn ra khí thế tươi mát như vậy, thực sự đúng là có chút phong phạm của Lục Lang." Nàng ta lấy cây trâm phượng hoàng giang cánh khảm châu ngọc từ trên đầu xuống. "Cái này thưởng cho ngươi."
Lục Tuyên Nhã vui mừng khôn xiết, vội quỳ xuống đất tạ ơn.
Hoa Lăng quận chúa bên cạnh lại làm ra vẻ đưa đẩy một phen: "Vương phi, không được, nàng ta thân là một đứa bé làm sao có thể nhận vật quý trọng như vậy, nếu lấy cũng không dám mang ra ngoài."
Dựa theo quy định của triều đại, trâm phượng chỉ có nữ tử của hoàng tộc mới có thể đeo, thế nên Hoa Lăng quận chúa cố ý muốn tỏ vẻ cự tuyệt.
An Ninh Quận Vương phi cầm tay lão quận chúa nói: "Cô, Tuyên Nhã tất nhiên mang được."
Hai người nhìn nhau cười, vốn là người một nhà, sau chuyện này lại là thân càng thêm thân.
Nữ quan bên cạnh Vương phi nâng trâm cài đi xuống đưa cho Lục Tuyên Nhã.
"Đến đây, đến trước mặt tổ mẫu xem nào." Hoa Lăng quận chúa kéo tay Lục Tuyên Nhã, nói: "Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã si mê cầm kỳ thi họa, ta liền nuôi nấng nàng bên người, còn chuyên thỉnh danh sư..."
Một nữ quan từ ngoài tiến đến, nói nhỏ vào tai Quận vương phi vài câu.
Quận vương phi cười hỏi: "Cô, nghe nói ngươi còn có một cháu gái, tài đánh đàn càng thêm tinh diệu, làm ta đây cũng muốn nhìn xem."
"Ô, ta thật không biết, cháu gái của ta ai cũng tinh thông cầm kỳ thư hoạ, lại không nhớ có người so với Tuyên Nhã càng tốt hơn." Hoa Lăng quận chúa không cho là đúng nói.
Nữ quan kia vén áo thi lễ với quận chúa, trả lời: "Hồi quận chúa, là tiểu thư Tứ phòng của nhà ngài."
Biểu cảm của Hoa Lăng quận chúa nháy mắt liền sụp đổ.
Quận vương phi cũng biết bà ta rất hay tị nạnh, tuyệt đối không cho hai phòng thứ xuất làm náo động. Nhưng nhi tử mình không để ý sắc mặt của cô cô, cố ý sai người lại nói.
Hoa Lăng quận chúa liền gọi người đẩy mấy tiểu thư ngồi hàng sau đang ầm ĩ vui vẻ với Huyễn Nương lên trước.
Trần Thị lo lắng đứng lên.
Mới vừa rồi khi đưa cho các vị tiểu thư lễ gặp mặt, các tiểu thư đều thủ lễ cúi đầu tạ ơn, tuyệt không ngẩng đầu lên.
Lần này nhìn kỹ, quận vương phi kinh ngạc phát hiện thứ xuất Tứ phòng của Lục gia này, lại xuất chúng như thế.
Nàng ngó Lục Tuyên Nhã bên cạnh, nàng ta vận y phục tinh xảo, trong mặc áo ngắn thêu hoa sen tú lệ mỏng manh, búi gọn gàng mái tóc lại, trang điểm tỉ mỉ, lưng đứng thẳng tắp, là vị thục nữ mĩ lệ đoan trang.
Vốn dĩ mang dung sắc bình thường, giờ đắp lên y phục hoa lệ, trang sức đẹp đẽ, cũng có thể coi là một mỹ nhân.
Nhưng nếu cùng người xinh đẹp tuyệt trần chân chính so sánh, quả thực là quá thảm thiết, Lục Tuyên Nhã cứ như mang theo vô số tục vật, cả người toát ra vẻ xa hoa khoe khoang.
Thiếu nữ trước mắt dù chưa trưởng thành, lại thần thanh cốt tú, có một loại khí chất nhẹ nhàng xuất trần trời sinh.
Cũng khó trách con trai mình cố ý gọi người truyền lời.
"Ngươi tên là gì?" An Ninh Quận Vương phi hòa ái hỏi.
Huyễn Nương cúi người trả lời: "Hồi vương phi, dân nữ gọi Lục Mộng Điệp."
Quận vương phi hỏi lão quận chúa: "Không có chữ lót "Tuyên" sao?"
Hoa Lăng quận chúa lau lau phấn trắng trên mặt, có chút giống một lão yêu tinh, phức tạp cười cười, "Nàng là nha đầu thứ xuất, không thuộc gia phả."
Quận vương phi cười sáng tỏ, rất nhiều nhà không ghi tên thứ xuất vào trong gia phả, ngay cả danh tự đều không có, đây cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
"Nghe nói tài đánh đàn của ngươi xuất chúng, vậy thì liền đàn một khúc sở trường cho mọi người nghe một chút." Quận vương phi nói.
Huyễn Nương ngẩng đầu nhìn Quận vương phi và quận chúa ngồi trước mắt, bên cạnh họ là Lục Tuyên Nhã đang hung tợn liếc xéo. Không biết do duyên cớ nào, nàng lại bị đẩy đến đây.
Nhưng chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó. Nàng nhẹ nhàng gọi vú già đem đàn lên trước, nhấc tay gảy nhẹ vài âm để điều chỉnh, nghe thanh âm vừa mới phát ra liền suy tính khúc sắp tới một chút. Sau đó, nàng mới nghiêm túc diễn tấu.
Thế tử rình coi ở ngoài không thấy được mặt nàng, chỉ có thể nhìn được thân hình so với Lục Tuyên Nhã còn nhỏ hơn vài tuổi.
Hắn nói: "Tiểu nữ hài như vậy, còn có thể đàn ra hoa hay sao?"
Lục Tuyên Nghĩa đối với muội muội mình vô cùng tin tưởng, hai tay chắp lại đặt phía sau, ngực hơi đụng vào cây trúc, nói: "Thế tử cứ lắng nghe sẽ rõ."
Chỉ thấy trong viện nhanh chóng truyền đến tiếng đàn réo rắt du dương, dường như đã hoà làm một với dàn trúc xanh ngắt trong thúy viên, bên trong nghìn trùng lá trúc thanh mảnh phảng phất như có dòng chảy róc rách, tiếng đàn này đủ trầm ngư, đủ lạc nhạn*, tựa hồ như có thể nhìn thấy bướm bay dập dờn, điểm xuyết thêm từng khóm hoa dại rung động trước làn gió nhẹ, khiến cho người nghe tĩnh tâm nhập định, vui sướng khó tả.
*trầm ngư, lạc nhạn: dịch theo ngữ cảnh thì đây là một tiếng đàn khiến cá nghe thấy cũng không muốn bơi xa, chim nhạn cũng sững sờ mà hạ xuống chiêm ngưỡng.
Mấy thiếu niên vừa mới tức giận, lập tức đều đã tiêu biến.
Hoa Lăng quận chúa lúc đầu thì vô cùng thản nhiên, thế nhưng nghe xong một khúc này, bà ta nhanh chóng lộ ra thần sắc oán độc, chỉ là một thứ nữ ti tiện của Tứ phòng lại có thể tấu ra một khúc cùng phong phạm với người chồng quá cố kia, bà ta tuyệt đối không cho phép!
"Khó tin được nàng tuổi còn nhỏ, lại có tài nghệ cao thâm như vậy, so với Lâm Thanh Phong cũng không kém, không hổ là cháu gái Lục Lang." Quận vương phi thở dài, tháo vòng bích ngọc trên tay thưởng cho Huyễn Nương.
Huyễn Nương không dám nhận.
Hoa Lăng quận chúa âm trầm lạnh lẽo nói: "Vương phi ban thì nhận đi, đừng có hẹp hòi."
Huyễn Nương nghe thấy mới vươn tay nhận lấy.
Viên Phu Nhân đứng lên nói: Vừa dùng cơm xong lại được thưởng thức cầm kỹ tinh diệu của hai vị Lục cô nương, bây giờ mọi người cùng nhau đi dạo chơi có được không?"
"Tất nhiên là được." Quận vương phi đứng lên, sau lại nâng lão quận chúa cùng, "Nghe nói Viên Phu Nhân để bố trí vườn này đã dùng rất nhiều tâm tư, ta cũng phải đi lĩnh giáo một phen."
Lục Tuyên Nhã ở bên kia cũng cùng nâng quận chúa lên.
Quận vương phi nhỏ giọng nói: "Nữ tử nên giúp chồng dạy con, tất cả theo ý nam nhân, về phần phòng the chớ ham mê quá nhiều."
Lục Tuyên Nhã cười cười, cúi đầu đáp: "Vâng."
Vài phu nhân làm khách đi phía trước.
Đại thái thái và Trần Thị dừng lại ở hàng cuối cùng.
"Đúng là tiện nhân, ngươi không những nuôi được một nữ nhi tốt mà ánh mắt cũng đủ tham lam, còn muốn cướp vị hôn phu của Tuyên Nhã nhà ta, cũng không nhìn một chút xem bản thân mình là thân phận gì?" Đại thái thái giễu cợt nói.
Trần Thị nói: "Nữ nhi của ta đàn một khúc, liền biến thành đoạt hôn phu con gái ngươi, cũng không xem xem con gái ngươi đàn ra cái thể loại gì. Sinh ra một nữ nhi không tốt, còn dám tới đây mắng mỏ con ta."
Đại thái thái bước nhanh lên phía trước, không hề để ý tới nàng.
Nhị thái thái được Lục Tuyên Xuân nâng đỡ, nhẹ nhàng cười nói: "Tuyên Xuân, ngươi xem hai người này ngao cò tranh nhau, có suy nghĩ gì không?"
Lục Tuyên Xuân mở miệng: "Nương, nữ nhi chỉ muốn gả cho vị hôn phu có dòng dõi tương đương, không cần phải cao quý quá mức, chỉ cần toàn tâm toàn ý đối đãi với nữ nhi."
Nhị thái thái nói: "Ngươi đã có thể hiểu được như vậy, nương đương nhiên sẽ giúp ngươi tính toán. Đợi ngày mai Hoàn gia Ca nhi đến, ngươi đi nhìn xem, có thật sự là thích hay không."
Trần Thị đi qua chỗ Huyễn Nương: "Huyễn tỷ nhi, ngươi lần này đích xác đã tranh được hào quang cho ta, làm Đại thái thái kia tức giận muốn chết. Xem Viên thái thái, Hứa thái thái, Tô thái thái thì đúng là đều khen ngươi. Ta theo họ dạo quanh công viên, ngươi đi đứng không tiện, tốt nhất nên nghỉ ngơi."
Huyễn Nương nhu thuận hỏi: "Nương, ngươi vừa rồi có ăn gì của họ không?"
Trần Thị nói: "Tất nhiên không dám ăn, ta nói gần đây dạ dày hơi kì lạ, không có khẩu vị, chỉ giả bộ uống mấy ngụm canh."
Lý Lệnh Kỳ đứng phía sau đang ngụy trang thành nha hoàn, hắn lấy ra một khối lương khô nói: "Thái thái mau ăn đi thôi."
"Ôi, tiểu đại phu quả là có tâm." Trần Thị nhận lương khô, thoáng cái đã nhét hết vào miệng. Sau đó nàng vội vàng đuổi theo đám người kia.
Lý Lệnh Kỳ nhìn Huyễn Nương, đang muốn khen ngợi vài câu, lại cứ cảm thấy không thích hợp, chỉ đành đi theo Trần Thị.
Bên ngoài hàng rào, vị thế tử xem lén người khác kia không thể không phục: "Tài đánh đàn của muội muội nhà ngươi quả nhiên xuất chúng, ta muốn gặp nàng."
Lục Tuyên Nghĩa nhanh chóng nói: "Thế tử, muội muội ta đã có hôn ước, không tiện gặp nam nhân khác."
Thế tử không chút để ý, vẫn cứ muốn gặp. Hai ca ca Lục Tuyên Nhã phải dụ dỗ hết lời, thậm chí nói mình đã bắt được nhiều con dế lớn mới dẫn dắt được sự chú ý của hắn.
Thế tử sau đó mới chịu đi ngắm dế cùng họ.
Huyễn Nương ngồi trong phòng nửa canh giờ, Trần Thị đã quay lại nói chuẩn bị về nhà.
Thọ yến ngày thứ nhất coi như đã trôi qua êm đềm.
Huyễn Nương lại càng thêm khẩn trương, một đời kia nàng nhớ rất rõ, Trần Thị vào ngày thứ hai thọ yến diễn ra mới gặp chuyện không may.
Sau đó Lục gia còn tiếp tục sung sướng tổ chức cho lão yêu bà kia, chỉ có cữu cữu Trần gia chạy trước chạy sau thỉnh khám nghiệm tử thi, nhờ người lên tòa án.
Ca ca cũng không còn đi học đường, chỉ đọc sách ở nhà.
Một đời kia, nàng và Tiểu Vương đại phu cũng không giao tiếp quá nhiều, chỉ biết sau khi sư đồ bọn họ khám nghiệm xương cốt xong liền đi Nam Chiếu mất dạng.
...
Về nhà, vẫn là nha hoàn của Huyễn Nương giúp Lý Lệnh Kỳ tháo trang sức.
Tất cả mọi người giống như đã đánh thắng một trận, vô cùng thần thanh khí sảng, lúc sự nhiệt tình hừng hực ấy trôi qua lại cảm thấy mỏi mệt.
Phương Di Nương ở nhà canh chừng vội vàng thương nghị với Trần Thị: "Ta vừa lấy được tin tức, ngày mai Ca nhi của Hoàn gia sẽ trực tiếp đến biệt viện quận chúa."
Trần Thị vừa ngồi ăn vài miếng cơm, nghe xong đã lôi kéo nàng ta vội vã đến phòng Huyễn Nương.
Lý Lệnh Kỳ ngồi một bên tháo trang sức, nghe ba mẹ con nàng thương lượng.
Hôm nay họ không xem hắn là người ngoài, hoặc nói cách khác là không cảm thấy hắn là một bé trai.
"Huyễn tỷ nhi, ngày mai ngươi nên mặc y phục hoa lệ chút, Ca nhi Hoàn gia muốn đi chúc thọ cho lão yêu bà. Ta sai người nghe ngóng, là do Nhị lão gia lôi kéo quan hệ, bởi vì cực kỳ thưởng thức hắn. Nhị phòng vốn không biết xấu hổ, hắn ta có nhiều nữ nhi như vậy, nói không chừng lại làm ra loại chuyện đoạt con rể, nên đến lúc đó ta sẽ an bài cho ngươi và hắn gặp mặt." Trần Thị nói.
Huyễn Nương ăn đồ vặt, thanh thản chậm rãi, một chút cũng không để ý, nhẹ khuyên nhủ: "Nương, không cần khẩn trương như thế. Ta nếu lén gặp mặt sẽ trở thành không hợp lí, vốn là vị hôn phu danh chính ngôn thuận, ngài an bài như vậy, cứ như chúng ta... Là hai người xa lạ."
Phương Di Nương đồng ý: "Huyễn tỷ nhi nói rất đúng, thái thái như vậy quá mức vội vàng xao động, ngày mai gọi Chân Ca nhi đánh tiếng, nếu hắn biết lý, nên đến nhà chúng ta bái kiến thái thái mới phải phép."
Trần Thị đỡ trán thở dài: "Nếu hắn không đến thì sao? Tứ phòng chúng ta hiện tại cũng không có nam nhân mạnh mẽ chống đỡ. Những người đó đều là kẻ hám lợi, chờ Chân Ca nhi có thể đứng lên, cũng không biết đã bao nhiêu năm trôi qua rồi."
Ba nữ nhân nói đủ thứ lung tung, cuối cùng không kết luận được gì.
Lý Lệnh Kỳ được nha đầu chải lại tóc tai, trong lòng đối với vị công tử Hoàn gia chưa từng gặp mặt kia chán ghét đến cực điểm.
Không phải chỉ là một thư đồng của thế tử quận vương thôi ư, đến đây liền có thể một tay nâng trời à?