Galvin tính toán thời gian, muốn ra ngoài mua thêm ít nguyên liệu về để nấu bữa tối cho hai đứa trẻ.
Mặc dù Quân Yến Thanh không nói nhưng ông vẫn biết, nếu mối quan hệ giữa cậu cùng Tần Diệc Tẫn đã lành thì thế nào cũng dính nhau như keo. Ông định sẽ mời hắn ở lại cùng dùng bữa.
Ông đến siêu thị gần nhà để mua đồ, đang phân vân giữa việc nên nấu món gì cánh tay bỗng nhiên bị người khác bắt lấy.
Galvin khó hiểu quay đầu, đến khi nhìn thấy rõ gương mặt đối phương ánh mắt có chút sững sờ.
“Là người sao?”
Quân An Trạch ban đầu không chắc chắn lắm, nhưng nhìn vào biểu cảm kinh ngạc xen lẫn sự bất ngờ của đối phương, trong lòng càng thêm khẳng định.
“Thực sự là người, cha nhỏ!”
Dù vậy ông vẫn một mực chối bỏ, không thừa nhận việc bản thân mình là cha nhỏ của anh.
“Không, cậu nhận lầm người rồi.”
Sao anh có thể nhầm lẫn cho được, người hơn mười hai năm về trước đã luôn ở bên chăm sóc cho anh em anh.
“Cha nhỏ, chẳng lẽ bây giờ đến con trai ruột người cũng không muốn nhận, người nhẫn tâm đến như vậy sao?”
Trong lòng ông có chút dao động.
Sao lại có thể? Con là do ông đứt ruột sinh ra, sao lại có thể không muốn nhận lại. Nhưng vấn đề ở đây lại là Quân Phong. Ông đối với ông ta còn rất nhiều khúc mắc chưa thể giải quyết, tạm thời ông vẫn không muốn cùng ông ta đối mặt.
“Không phải như vậy An Trạch, cha… Xin lỗi.”
“Người không cần phải xin lỗi con, cha nhỏ, cuối cùng người cũng quay về rồi.”
Quân An Trạch ôm chầm lấy ông không buông, anh sợ chỉ cần buông ra ông liền sẽ biến mất mà siếc tay rất chặt khiến ông cảm thấy khó thở.
Galvin biết anh cần thời gian để trấn tỉnh lại cảm xúc của mình, ông không vội đẩy anh ra mà để đối phương ôm mình rất lâu.
Qua một lúc, anh chủ động buông tay, dù sao anh vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận thức được đây là nơi đông người, không phải chỗ thích hợp để hai người nhận thân lúc này.
“Bây giờ người đang sống ở đâu?”
Nhận cũng đã nhận lại rồi, ông cũng không có ý định sẽ giấu diếm anh về vấn đề chỗ ở: “Cha đang sống ở chung cư Nhật Hạ, cũng gần đây thôi.”
Ngập ngừng một lúc, anh đưa mắt sang hỏi ý: “Con có thể đến đó được không?”
“Tất nhiên là được, nhưng mà đợi cha mua xong thức ăn đã.”
“Để con phụ người.”
Nói xong, Quân An Trạch lẽo đẽo theo sau Galvin phụ giúp đẩy xe, lâu lâu lại cùng ông ôn lại chút chuyện trước kia.
Anh ý tứ không nhắc gì đến Quân Phong trước mặt ông, tránh khiến bầu không khí giữa hai cha con lâu ngày không gặp lại trở nên gượng gạo.
Vừa vào đến nhà, Galvin nhìn hai đôi giày trên kệ liền biết Quân Yến Thanh cùng Tần Diệc Tẫn cũng đã trở về…
Quân An Trạch rất để ý đến chi tiết nhỏ này, nhận ra đôi giày có phần quen mắt, anh híp mắt lại hỏi: “Trong nhà vẫn còn có người sao ạ?”
Ông mỉm cười gật đầu: “Ừm, một cậu nhóc rất đáng yêu.” Từ lần gặp đầu tiên ông đối với cậu mang theo rất nhiều hảo cảm, cộng thêm gương mặt cùng độ tuổi tương đồng với đứa con mất tích từ nhiều năm trước của mình nên ông càng dễ dàng gần gũi hơn với cậu.
Anh còn đang tò mò không biết người cha mình đang nhắc đến rốt cuộc là ai, chỉ một vài giây sau, dấu chấm hỏi này liền được giải đáp bởi sự xuất hiện bất ngờ của Quân Yến Thanh.
Cậu vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền bỏ Tần Diệc Tẫn lại phòng khách mà chạy ngay ra đây để đón ông.
“Chú Galvin, chú về rồi sao?”
Thời điểm ánh mắt di chuyển đến vị trí Quân An Trạch đang đứng, nụ cười trên môi cậu chợt tắt, vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện ngoài ý muốn của anh.
Anh cũng kinh ngạc không kém, không hiểu sao em trai mình lại có mặt ở đây?
Galvin không nhận ra sự bất thường giữa hai người, hòa nhã nói: “Chú đi mua thêm chút nguyên liệu nấu cho buổi tối.”
Quân Yến Thanh gật gật đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía anh, gần như cùng lúc đồng thanh hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Sao em lại ở đây?”
Nheo mắt nhìn biểu tình của hai người họ, Galvin thắc mắc: “Các con quen nhau sao?”
Trong lòng cậu oán thán, sao lại không, đây chính là anh trai ruột của cậu kia mà!
Quân An Trạch ngược lại trong lòng có chút không vui, oán trách cậu rõ ràng từ sớm đã gặp mặt Galvin, tại sao một lời cũng không nói với anh?
Anh hoàn toàn không biết vụ tai nạn năm sáu tuổi đã khiến cậu mất đi hết tất cả hồi ức tốt đẹp về ông. Đối với cậu, thời điểm gặp mặt ông chỉ là một người lạ, nhưng về sau cũng là người cậu kính trọng nhất chỉ sau Quân Phong.
“Đây là em trai con, Quân Yến Thanh.” Anh giới thiệu lại.
Cùng không biết lời mình vừa nói khiến ông hiểu lầm theo một chiều hướng không ai mong muốn. Ánh mắt Galvin ảm đạm nhìn cậu, bảo sao lại cảm thấy cậu quen mắt như vậy, hóa ra là con trai giữa Quân Phong cùng một người khác.
Không muốn đem chuyện thế hệ trước ra làm mấy đứa nhỏ cảm thấy khó xử, Galvin hào phóng đẩy họ vào trong phòng khách nói chuyện còn bản thân thì một mình chui vào phòng bếp làm bữa tối.
Vào lúc này, không khí trong phòng khách có chút nặng nề. Quân An Trạch gác chéo chân, nét mặt nghiêm túc nhìn cậu tra hỏi.
“Em biết ông ấy từ khi nào?”
Quân Yến Thanh chẳng rõ vì sao anh lại muốn hỏi đến chuyện này, ấp úng trả lời: “Từ ba năm trước, em gặp ông ấy trong một lần tình cờ… trốn học.” Càng nói âm thanh phát ra càng nhỏ, hai từ cuối gần như lí nhí trong miệng.
Anh chợt cười lạnh: “Hay nhỉ? Tại sao lại không nghe em kể với anh về ông ấy?”
Trên đầu cậu hiện lên nhiều dấu chấm hỏi. Kể? Việc kể về một người xa lạ mình gặp với anh quan trọng đến vậy sao?
“Nhưng em không biết là anh cũng quen biết ông ấy.”
Quân An Trạch nhíu mày, rốt cuộc đứa em trai ngốc này của anh đang nói đến cái gì?
“Sao anh lại có thể không quen Galvin cho được, có em mới không biết ông ấy!”
Không ngờ câu nói này lại được cậu gật đầu đầy đồng tình: “Em quả thực chỉ mới biết đến ông ấy trong ba năm này, bộ trước kia ông ấy cùng chính ta có quen biết sao?”
“…"