Những gì cần cùng Tần Diệc Tẫn giải quyết, Quân yến Thanh cũng đã giải quyết xong. Cậu không còn né tránh hắn, theo thói quen muốn cùng hắn đi đâu đó để chơi chứ cũng không muốn trở về ngay.
Hắn tri kỷ hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
“Hay là đến quán net đi.”
Kỳ thực Quân gia không keo kiệt đến mức đến cả một cái máy tính cũng không mua cho cậu, thế nhưng cậu ngoài cái tật thích ăn đồ ngọt ra lại còn rất nghiện game. Kỳ nghỉ hè năm ngoái, cậu thường xuyên thức đến gần sáng chỉ để chơi game khiến cho Quân An Trạch cảm thấy lo lắng về tình trạng sức khỏe, dứt khoát đem máy tính tịch thu. Từ đó về sau, trừ những tiết thực hành tin học ở trường ra thì cậu cũng không có khả năng chạm vào máy tính.
Tần Diệc Tẫn còn có thể không biết ý đồ của cậu sao?
Hắn không nghĩ ngợi nhiều liền từ chối: “Không được!”
Cậu gấp gáp hỏi lại: “Tại sao chứ?” Hỏi xong lại dùng lời lẽ để cố gắng thuyết phục: “Đi mà, năn nỉ á, chỉ hôm nay thôi.”
“Đã nói không được là không được, cậu chọn cái khác đi.”
Quân Yến Thanh âm thầm lườm hắn một cái, miệng lầm bầm: “Tần Diệc Tẫn là đồ đáng ghét, đáng ghét, siêu đáng ghét. Mới thử quen thôi mà đã cấm cản như vậy rồi, sau này tôi cho cậu ế chết luôn.”
Giọng cậu dù nhỏ nhưng vẫn vừa đủ để hắn có thể nghe thấy, phì cười một tiếng, hắn tự hỏi không biết đồ ngốc này có để ý không, nhưng cho dù là quen hay chưa quen thì cuộc sống của cậu từ trước đến giờ đều bị hắn kiểm soát chặt chẽ. Cái gì cậu nên làm hắn sẽ cẩn thận nhắc nhở, còn cái gì không nên đều bị ngăn cản, đôi khi lại bị hắn chọn ngay đúng thời khắc quan trọng điểm phá hỏng.
Ý nghĩ ban đầu của cậu cũng chỉ có mỗi tiệm net, lâu rồi không được chơi khiến cậu đối với game có một chấp niệm rất lớn. Đến cuối cùng vẫn không được phép đi khiến cậu nhất thời không suy nghĩ ra địa điểm nào khác.
Trong khi đầu óc còn đang lơ lửng trên mây thì phía sau bỗng xuất hiện một người chạy đến lôi kéo Quân Yến Thanh, người nọ đem cả người cậu xoay mạnh ra sau làm lá chắn, sợ hãi nấp sau bóng lưng nhỏ bé.
Cậu quay đầu nhìn người đang nấp phía sau mình: “Cái… đệch!”
Vốn dĩ là đang muốn hỏi “Cái gì vậy?”, nhưng giây phút gương mặt người kia hiện ra trước mắt khiến cậu không nhịn được chửi tục một phen.
Quát đờ heo?
Sao nữ chính lại xuất hiện ở đây?
Trên đầu Quân Yến Thanh xuất hiện hàng tá dấu chấm hỏi ảo não nhìn Phó Diệu Kiên đang không ngừng run rẩy sau lưng mình, chưa kịp thắc mắc xong đã phải đối diện cùng một đám người mặc đồ đen từ xa chạy về hướng này.
Gì vậy, làm ơn đừng chạy về phía này mà, tui chỉ là lãng khách bình thường vô tình bước ngang qua đây.
Một người trong số họ bước đến trước mặt cậu, thân hình to lớn cùng gương mặt không mấy thiện cảm khiến gan thỏ nhỏ bé của cậu sợ đến mức xém chút nữa đã nhảy dựng lên.
Tần Diệc Tẫn nhíu mày, hắn bước đến chắn trước mặt cậu hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tần thiếu, phiền cậu cùng bạn tránh qua một bên.”
Bọn họ không muốn cùng cả hai xung đột, Quân Yến Thanh họ có thể không biết nhưng cậu chủ nhà họ Tần từ sớm đã cùng Tần tổng tham gia nhiều buổi tiệc lớn, họ còn có thể không biết sao? Cùng hắn nảy sinh tranh chấp, chỉ e người còn chưa bắt được bọn họ đã sớm xong đời rồi.
Hắn nghe vậy nhẹ nhàng kéo cậu nhích sang một bên để nhường đường, chỉ là người phía sau lại không muốn họ được như ý, tay khư khư giữ chặt lấy cậu.
Trông thấy người thương bị người con gái lạ lôi kéo khiến hắn khó chịu ra mặt, nhìn thẳng vào mắt cô gằn giọng nói: “Buông tay!”
Phó Diệu Kiên sống chết không buông.
Cô không quan tâm người này có bao nhiêu đang sợ, thứ khiến cô để ý đến bây giờ là Quân Yến Thanh, cô chỉ biết tên vô dụng ngày trước từng khiến bản thân chán ghét mới chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình vào thời điểm này.
“Thanh ơi cứu chị đi em, chị không muốn bị họ bắt đi đâu. Xin em.”
Từ lâu đã không nhìn thấy nữ chính xuất hiện trước mắt, cậu thể hiện đúng sở trường của mình, ở trước mặt cô giả ngốc.
“Chị là ai? Sao lại biết tên của tôi, lại còn lôi lôi kéo kéo như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Trong lòng Phó Diêu Kiên mặc dù khó chịu vì cậu không nhận ra mình, nhưng lại không dám thể hiện rõ ra mặt vào thời khắc này, cô nói: “Là chị, Phó Diệu Kiên. Lúc nhỏ chẳng phải em rất thích chị hay sao, suốt ngày còn bám đuôi chị đôi ôm, đòi hôn.”
Gương mặt Quân Yến Thanh hết đỏ lại đến trắng, không nhắc đến thì thôi, nhắc rồi cậu chỉ muốn quay ngược thời gian để đập chết bản thân mình lúc đó. Thanh ơi là Thanh, sao mày dại dột thế hả con?
Mà Tần Diệc Tẫn đứng bên cạnh lúc này tâm trạng cũng không tốt hơn là bao, sắc mặt đã sắp đen như đít nồi. Hắn chỉ tay về phía cô, sau đó nhìn sang đám người mặc đồ đen kia nói: “Đem người đi, trước khi tôi bóp chết cô ta!”
Trông thái độ của hắn cũng không giống như nói suông, lo sợ hắn sẽ thực sự ra tay bóp chết người con gái này, bọn họ không nói trước ăn ý bước đến kéo cô rời đi mặc cho cô có phản kháng hay la hét thất thanh giữa chốn đông người.
Quân Yến Thanh thở phào một hơi, đưa tay lên lau mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán mình.
Đúng là dọa chết đi được, nữ chính mà xuất hiện đối với cậu chỉ có xui xẻo thôi.
“Cuối cùng cũng đi.” Ngừng một lúc, cậu nói tiếp: “Giờ chắc về luôn chứ chơi cái gì nữa.”
Sự xuất hiện bất ngờ của nữ chính phá hỏng hết tâm trạng của cậu mất rồi còn đâu.
Quay sang Tần Diệc Tẫn từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, cậu thắc mắc: “Này, cậu nói gì đi chứ?”
Hỏi cho đã, đến cuối cùng khi hắn lên tiếng cậu chỉ hận tại sao lại không sớm bịch miệng hắn lại.
“Thích, lại còn đòi ôm, đòi hôn. Lời cô ta nói là thật sao?”
Quân Yến Thanh lập tức phản bác: “Giả, tất cả đều là giả!” Ngoại trừ chữ “thích”, nhưng cậu dám khẳng định cái “thích” của cậu hoàn toàn không phải tình cảm nam nữ.
Về ôm hôn gì đó hoàn toàn không có, trong trí nhớ cậu thậm chí còn không nhớ rõ có tình huống này, nữ chính chắc chắn là bịa đặt.
Đồ nữ nhân chết tiệt, phá hỏng hết thanh danh ông trước mặt “bạn trai”.