Quý Kỳ Tây cười “à” lên, chất giọng vừa lười biếng vừa chứa đựng chút tùy ý: “Ui, xem ra quan điểm của hai chúng ta hợp cạ lắm nha. Bé Tang Tiếu, anh nói em biết này, năm đó người lớn trong nhà không đồng ý cho anh chơi thể thao mạo hiểm đâu, thế là anh dùng câu vừa nãy đáp lại họ đó.”
Dứt lời, anh thấy Tang Tiếu mấp máy cánh môi định tiếp lời, bèn vội lên tiếng cắt ngang: “Được rồi, anh thích. Anh thích làm người đại diện của em, không hề chán chút nào. Chúng ta cứ gia hạn hợp đồng tiếp nhé, khi nào em có ý kiến thì hãy bảo công ty từ chối anh.” Đương nhiên, là sếp lớn, anh chắc chắn sẽ không phê bình gì cả. Huống hồ, anh không tin có người đại diện nào chuyên nghiệp hơn anh.
“Thật sao?!” Trong mắt Tang Tiếu đong đầy niềm vui. Cô nhảy dựng khỏi ghế, nhìn Quý Kỳ Tây bằng đôi mắt sáng trong: “Hợp đồng của anh em mình vẫn có thể tiếp tục sao ạ?!”
Quý Kỳ Tây thấy thế thì đ.â.m ra vui vẻ: “Anh thấy ban nãy em nghiêm túc giảng đạo lý lắm nên anh nghĩ em đang bất mãn với anh, mới lựa lời cho anh rời đi chứ. Bây giờ xem ra em cũng vui lắm nha.”
Tang Tiếu tươi cười: “Dĩ nhiên là em vui rồi.” Trong lòng Tang Tiếu, thế giới tương lai này ngoài sư huynh tỷ, chỉ có Quý Kỳ Tây và ba người Quất Tử làm bạn với cô lâu nhất. Ai đi cô cũng không nỡ.
Thấy Tang Tiếu cười tủm tỉm, Quý Kỳ Tây nảy sinh suy đoán qua những việc quen thuộc vừa rồi. Thú thật, đôi lúc một chuyện vốn đã mọc rễ nảy mầm, khi nhớ lại, thông thường nhờ một số chi tiết nhỏ không đáng kể lại dễ dàng khơi gợi ra.
Quý Kỳ Tây vốn định hỏi gì đó, nhưng cuối cùng cảm thấy suy đoán đó quá khó tin nên anh không hỏi ra được. Vài câu hỏi thăm đến môi rồi lại rẽ ngoặt trôi xuống: “Chiều nay anh có việc bận, nếu em có việc gì khác thì gọi điện thoại cho anh. Ngày mai anh sẽ tìm giáo viên phụ đạo kiến thức lý thuyết hàng không cho em. Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi, ngủ cho đã đi.”
“Dạ!”
Sau khi Quý Kỳ Tây đi, nụ cười trên khuôn mặt Tang Tiếu vẫn chưa phai, hệt như chú thỏ nhỏ thành công bảo vệ được kho cà rốt. Hồi lâu, cô quay lại hào hứng đề nghị với nhóm Quất Tử: “Chúng ta đi ăn mừng đi!”
“Ăn mừng?” Miêu Miêu nhìn Tang Tiếu với vẻ trông mong: “Chúng ta đi đâu ăn mừng thế?”
Nếu những người khác ăn mừng, có thể sẽ đến KTV và quán bar. Thế nhưng, dù Tang Tiếu đã hai mươi hai, nhưng lạ là Miêu Miêu thật sự không thể liên kết KTV và quán bar với Tang Tiếu được.
Tang Tiếu đưa ngón trỏ lên môi, thấp giọng: “Giữ bí mật, không được cho những người khác nghe thấy.”
Ba người Miêu Miêu nhìn nhau, ôm bụng tò mò cùng Tang Tiếu ra khỏi tòa nhà công ty Thước Kiều. Sau đó, họ đi tới một tiệm nước giải khát trên phố.
Lát sau, ba người tận mắt thấy Tang Tiếu vung tay, nói với người bán hàng một cách vô cùng hào sảng: “Mang hết kem trong quán lên đây, mỗi loại một phần ạ!”
“...”
Gần mười phút sau, bốn người ngồi quây quần bên chiếc bàn tròn đang bày hai mươi mấy loại kem, kem dâu, bánh su đào, cốc vani, trà hoa quả ba viên... Hết ly này đến ly khác, cả bàn gần như chật kín.
Tang Tiếu chốc nhìn trái chốc nhìn phải, nuốt nước bọt liên tục: “Lúc quay em vô cùng thèm kem, nhưng sợ ăn ở công ty sẽ bị nói, chỉ có thể lặng lẽ ra ngoài thả ga chút xíu ạ.”
Nói rồi, Tang Tiếu nhìn các cô bằng đôi mắt sáng rực: “Các chị cứ ăn nhiệt tình đi, em đãi ăn mừng ạ!”
Ba trợ lý:... Ăn mừng chất phác thật đấy.
Miêu Miêu đang định ăn thì đột nhiên thoáng thấy bài đăng vừa được đẩy mới trên Weibo, bèn bật cười: “Tang Tiếu, em mau xem Weibo kìa. Tần Yên đang chứng minh hai người khá thân trên Weibo đấy.”
Thật ra, lúc toàn mạng nói Tang Tiếu điệu đà không kính nghiệp, Tần Yên có bấm thích bài Weibo của đạo diễn Lâm, cũng coi như đang giúp đáp trả. Ai ngờ xế chiều hôm đó, Tần Yên lại đích thân lên bài Weibo.
Hóa ra trạm tỷ của Tang Tiếu đã đăng tải bức ảnh chụp được cảnh Tang Tiếu rời khỏi sân bay, một trong số đó cho thấy bên cạnh Tang Tiếu có một cô gái đeo khẩu trang và mắt kính, khí chất không giống trợ lý, đã vậy còn giúp Tang Tiếu cầm hộp nhựa đựng thỏ.
Có vài Dâu Tằm đoán rằng biết đâu đấy là người đại diện mới của Tang Tiếu. Nhắc mới nhớ, ba tháng trước Tang Tiếu ký hợp đồng với công ty Thước Kiều, tuy họ đã nhìn thấy Weibo của người đại diện nhưng chưa từng gặp người đại diện. Chỉ nhớ lúc Tang Tiếu hợp tác với người đại diện ấy, hai người từng kẻ tung người hứng trên Weibo khiến người đại diện cũ á khẩu không trả lời được.
Kết quả, trong khi các Dâu Tằm đang đoán già đoán non, Tần Yên thình lình đăng bài Weibo với vài từ đơn giản: Bồi thường, kết lương đi.
Tam Thủy xem qua, rồi múc một viên kem vừa ăn vừa nói: “Đúng rồi, đoán chừng người tung tin về Tang Tiếu vò đã mẻ lại sứt, một mực cắn người ta bên dưới Weibo bằng cách nói Tang Tiếu bất hòa với Tần Yên, rằng lúc quay phim Tần Yên thường hay cau có với Tang Tiếu, hòng mong lái các Dâu Tằm đi oanh tạc Tần Yên đấy.”
Có lẽ đối phương không ngờ Tần Yên chẳng những về cùng chuyến bay với Tang Tiếu, thậm chí còn giúp Tang Tiếu cầm quà tặng của fan.
“Các Dâu Tằm không ngốc đâu.” Tang Tiếu dứt lời, cũng lo Dâu Tằm bị khích bác ly gián, bèn cầm điện thoại di động chụp cái bàn có chừng hai mươi loại kem, rồi đăng dưới phần bình luận bài đăng Weibo của Tần Yên: “Mời cô ăn, khi nào cô đến, tôi sẽ ướp lạnh lại cho cô!” . truyện ngôn tình
Vừa thấy Tang Tiếu tự ra mặt, một vài Dâu Tằm – bị khích bác định vào phần bình luận của Tần Yên mắng Tần Yên ké fame – lẹ làng xóa bình luận của mình, sợ bị Tang Tiếu thấy.
Kết quả vừa xóa xong, các Dâu Tằm thấy Tần Yên đáp lại càng khiến họ chột dạ.
Tần Yên V: Muốn quyết đấu thì cô cứ nói thẳng đi! Vì cô mà tôi mập lên tận hai ký rưỡi ở đoàn phim, đồ đáng ghét này! // Tang Tiếu V: Mời cô ăn, khi nào cô đến tôi sẽ ướp lạnh lại cho cô! [Hình ảnh]
Cùng lúc đó, rốt cuộc dân mạng hóng hớt đã hiểu rõ tại sao mỗi khi người trong đoàn phim đứng ra đỡ lời lại thích gọi Tang Tiếu là linh vật giờ trưa... Họ đoán những người đó dựa vào xem cảnh phát sóng ăn uống của Tang Tiếu để ăn cơm rồi.
- -------------------
Lời tác giả:
Tang Tiếu: Không quản được miệng nhưng rất có thể sải rộng chân nha!