Quý Kỳ Tây lắc đầu mỉm cười. Anh thuận tay kéo ghế ngồi bên cạnh Tang Tiếu, ngón tay chỉ xuống máy tính bảng: “Không chọc em nữa, xem hết công việc chưa?”
Tang Tiếu gật đầu: “Xem rồi ạ, hai chương trình giải trí, một tuần lễ thời trang, hai chương trình âm nhạc, còn làm khách mời ở concert của đại sư huynh nữa.”
Lúc Tang Tiếu nhắc đến tuần lễ thời trang, Quất Tử, Miêu Miêu và Tam Thủy lặng lẽ liếc mắt trao đổi. Thú thực, đến bây giờ, cả ba vẫn ngạc nhiên rằng Amber – thương hiệu xa xỉ hàng đầu thế giới – lại đích thân mời Tang Tiếu đi xem buổi diễn.
Amber đã phục vụ cho hoàng gia, các ngôi sao đẳng cấp thế giới và những người nổi tiếng phải có đến trăm năm lịch sử, thế nên không quá khoa trương khi họ được những người nổi tiếng trên khắp thế giới ưa chuộng.
Năm ngoái, chỉ có một nghệ sĩ châu Á – đại sứ toàn cầu của Amber – được chính nhãn hàng này đích thân mời đến xem buổi diễn. Họ không biết có bao nhiêu nghệ sĩ được mời trong năm nay, nhưng họ nghĩ không có gì ngạc nhiên, nếu nói riêng trong nước thì Amber chỉ có thể mời mỗi Tang Tiếu.
Tất nhiên, ngay cả khi thương hiệu chỉ mời Tang Tiếu cũng không thể nói rõ tình hình ở hội trường hôm đó. Suy cho cùng, các phương tiện truyền thông và tạp chí làm việc với thương hiệu cũng có thể mời các nghệ sĩ, giống như Tang Tiếu cũng nhận được vé tham gia Amber từ một tạp chí vậy.
Sáng nay Tang Tiếu vừa tới công ty, Miêu Miêu đã vội hỏi Tang Tiếu. Thế nhưng, Tang Tiếu cũng rất mù mờ, thậm chí còn nghĩ cô được hưởng ké ánh sáng từ sư huynh và sư tỷ.
Tam Thủy cong ngón tay nâng cặp kính không độ trên sống mũi, thì thầm: “Hãy chứng kiến thời khắc kỳ diệu sắp đến nào, chờ Tang Tiếu xem xong buổi diễn thời trang của Amber và được nhãn hàng chứng thực trên mạng, tài nguyên của Tang Tiếu mới thật sự nở rộ.”
Quất Tử và Miêu Miêu nhìn Tang Tiếu – đang không mảy may để ý – trước mặt, rất ăn ý gật đầu.
Bên kia, Tang Tiếu bàn xong công việc với Quý Kỳ Tây, chợt nhớ tới chuyện thứ hai: “Đúng rồi, trong thời gian rảnh và những thì giờ còn lại, em muốn vào Học viện Hàng không học ạ, tranh thủ có thể lấy được vai diễn trong bộ phim mới của đạo diễn Đàm Mễ ạ.”
“Làm xong cho em rồi.” Quý Kỳ Tây đưa cuốn vở mà anh cuộn qua loa lại cho Tang Tiếu, ra hiệu cho Tang Tiếu mở nó ra đọc thử, đồng thời từ tốn giải thích: “Trong này liệt kê chi tiết các điều kiện và quy tắc đánh giá. Nếu em chỉ vào quan sát với tư cách nghệ sĩ thì không cần đọc đâu. Còn nếu em muốn được huấn luyện và sờ vào các thiết bị như sinh viên, thì nhất định phải đạt được thành tích hợp lệ trong kỳ kiểm tra giống họ.”
Nói rồi, anh lại trỏ lên trần nhà và cong môi cười: “Đương nhiên, trời em còn lên rồi, chỉ một bài kiểm tra hợp lệ thôi rất đơn giản mà, khác là em có thể giành được hạng nhất hay không thôi.”
Tang Tiếu:???
Tang Tiếu vốn đang nhìn một hàng yêu cầu trong danh sách, lòng sầu lo lắm, lo cô không thể đạt tiêu chuẩn khiến mọi người thất vọng. Thế mà, Quý Kỳ Tây lại thốt lên một câu bài kiểm tra tiêu chuẩn rất đơn giản, điểm khác biệt là liệu cô có thể đứng hạng nhất hay không, đã trực tiếp đập tan chút lo lắng ít ỏi của Tang Tiếu rồi.
“Có thể bay bằng cánh tam giác là có thể đậu bài kiểm tra tiêu chuẩn ạ?”
“Tất nhiên.” Quý Kỳ Tây nghiêm túc bịa đặt: “Em chỉ cần chăm chỉ rèn luyện, đến lúc đó là có thể đạt hạng nhất rồi, họ toàn cùi mía không à.”
Xin lỗi, các sinh viên, tôi tin tưởng mọi người không gà. Quý Kỳ Tây nhủ thầm.
Tuy nói vậy nhưng hôm qua anh vừa nhờ bạn xin cho vào học viện thăm quan một vòng. Anh nghĩ dù những học viên nọ không tồi nhưng thể lực và năng lực phản ứng hơi kém Tang Tiếu, chỉ có kiến thức lý thuyết là có thể vượt xa Tang Tiếu.
Tang Tiếu nhận được cam kết, bèn thở phào nhẹ nhõm. Mặt mày tức khắc hớn hở, cô cất giọng vừa giòn vừa ngọt: “Em hiểu rồi! Em chắc chắn sẽ rèn luyện nghiêm túc, bảo đảm sẽ giành được hạng nhất.”
Nếu người cạnh tranh cực kỳ cùi bắp, cô không giành được hạng nhất, chẳng phải chứng minh mình không nghiêm túc trong giai đoạn huấn luyện sao? Bé Tang Tiếu nhất quyết không cho phép! Bắt gặp nụ cười rực rỡ và trong sáng trên gương mặt Tang Tiếu, Quý Kỳ Tây cũng bất giác cười theo. Thế nhưng, không đợi anh cười xong, Tang Tiếu đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hợp đồng giữa chúng ta đến hạn rồi phải không ạ? Công ty sẽ cử người đại diện khác tới sao? Lúc các anh bàn giao việc, em có cần làm gì không ạ?”
“...”
Hồi lâu, Quý Kỳ Tây bình tĩnh hỏi Tang Tiếu: “Em có ý kiến với cách làm việc của anh à?”
“Không có ạ.” Tang Tiếu trố mắt, đôi mắt hạnh long lanh tỏ ra hoang mang: “Chẳng phải ngày đầu tiên em và anh ký hợp đồng, anh đã cho em đọc kỹ hợp đồng sao. Vả lại, trước đây anh luôn ra ngoài làm chuyện mình thích mà, bây giờ phải làm người đại diện tận ba tháng chẳng phải sẽ mất tự do sao?”
Lúc Tang Tiếu chơi cánh tam giác cũng thầm nói trong lòng rằng khi tham gia chương trình giải trí và duy trì hình tượng ra vẻ chẳng hề tự do tự tại như khi được bay trên trời. Bởi vậy, cô nghĩ nên để Quý Kỳ Tây đi làm chuyện mà anh thật sự thích, chứ không phải tiếp tục ép anh làm người đại diện sau khi hợp đồng kết thúc.
Mất tự do?
Quý Kỳ Tây thầm nghiền ngẫm ba từ này. Lúc ấy anh đồng ý với Sầm Luật sẽ làm người đại diện cho Tang Tiếu, quả thật anh đã nói đùa rằng ba tháng tới sẽ rất nhàm chán. Kết quả ba tháng trôi qua trong chớp nhoáng, nhanh đến mức anh không phản ứng kịp.
“Được rồi, để em không lo lắng nữa.” Quý Kỳ Tây khẽ kéo cà vạt đứng lên, hất hàm với nhóm Quất Tử: “Em hỏi họ liệu có mong muốn đổi người đại diện không?”
Nhóm Quất Tử trăm miệng một lời: “Không mong muốn ạ!”
Một khi đã đổi người đại diện mới thì đống tiền lì xì sẽ biến mất đó! Tiền lẻ sẽ bay mất tiêu cho coi!
Quan trọng nhất là người đại diện mới có thể nói dối để giúp Tang Tiếu thêm tự tin không?
Không đời nào!
Tang Tiếu ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Quý Kỳ Tây, rất nghiêm túc lắc đầu: “Nhất định phải xem anh có thích không. Anh không thể làm chuyện mình không thích chỉ vì người khác được.”
“Dĩ nhiên anh cũng…” Quý Kỳ Tây nói giữa chừng thì dừng lại. Anh cụp mắt nhìn lại Tang Tiếu, có lẽ do ánh nắng từ cửa sổ làm hình ảnh trở nên mờ ảo, trong phút chốc, anh cảm thấy cảnh tượng và lời nói trước mắt như từng quen biết.
“Em vừa nói gì?”
Nghe vậy, Tang Tiếu không giận, kiên nhẫn lặp lại: “Anh không thể làm chuyện mình không thích chỉ vì người khác được, nhất định phải làm chuyện mình thật sự thích mới được nha.”
Dù năm đó sau khi tiểu sư thúc đưa cô về tông môn rồi biến mất, nhưng trước khi đi tiểu sư thúc đã nói hai câu, một câu trong đó là hữu duyên ắt sẽ gặp lại. Tang Tiếu luôn vững tin vào điều đó.
Sự thật đã chứng minh tiểu sư thúc nói không sai, dẫu sao trong thế giới tương lai này cô đã quen biết được sư huynh và sư tỷ. Còn câu thứ hai chính là câu Tang Tiếu vừa nói.
Lúc trên đường về tông môn, Tang Tiếu kể rất nhiều chuyện trong thôn với tiểu sư thúc. Vì để thôn dân không ghét cô, Tang Tiếu thường chạy đông chạy tây, rồi chạy tây chạy đông giúp đỡ họ. Tuy vậy, thôn dân vẫn không ưa cô, thậm chí rất ghét cô, mắng cô là đồ sao chổi hoặc sao Tang môn.
Tang Tiếu nhớ mình vừa lải nhải xong, tiểu sư thúc im lặng nhét thẳng miếng bánh ngọt cuối vào miệng, rồi bảo cô đừng để ý đến những người không quan trọng đó và đừng đoái hoài đến lời họ. Sau này cô thích gì thì hãy làm nấy, đừng làm chuyện mình không thích vì người khác nữa.
Có lẽ trong mười năm qua, Tang Tiếu luôn khắc ghi câu nói ấy trong lòng. Vì vậy, khi cô đến thế giới tương lai, đọc được những câu chửi rủa trên Weibo lại không cảm thấy buồn. Họ chỉ là người lạ mà thôi, cần gì phải để bụng chứ.