Phòng sách cũng có treo một chiếc đồng hồ, tiếng nghe dễ chịu hơn nhiều so với cái trong phòng khách. Nó chỉ lặng lẽ quay kim, không ngân vang bậy bạ, bởi thế nên Văn Thời sẽ tha thứ cho sự tồn tại của nó.
Anh nhìn chằm chằm kim đồng hồ thêm vài lần, bỗng ngoảnh đầu hỏi: “Chiếc đồng hồ quả lắc kia hiện lên mấy giờ?”
Hạ Tiều sợ hãi trả lời như một học sinh bị điểm danh bất thình lình: “Dạ, dạ em không để ý.”
Văn Thời: “… Đâu có hỏi cậu.”
Hạ Tiều ngượng ngùng “ồ” một tiếng, Văn Thời đưa mắt nhìn về phía Tạ Vấn.
Thực ra vừa thốt ra câu hỏi này, ngay cả bản thân Văn Thời cũng khá sửng sốt. Vì trước đây anh luôn đóng vai nhân vật ‘trả lời câu hỏi’ hoặc ‘lười trả lời, làm ngay luôn’ trong lồng, sau đó tự ôm đồm một đống việc.
Anh hiếm khi nào chủ động dò hỏi. Thứ nhất là vì ít lời. Thứ hai là do những thứ anh chú ý tới không nhất định cũng sẽ khiến người ta quan tâm, anh mà không chú ý, người ta có lẽ càng không thèm để bụng. Thứ ba là bởi bản tính gây chuyện, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn không thích làm phiền kẻ khác.
Đối với anh, ‘bàn bạc’ và ‘dò hỏi’ gần như khá là vô dụng. Bởi vậy khoảnh khắc phá vỡ quán tính, anh sẽ luôn có phần giật mình, thậm chí còn muốn nói ‘thôi quên đi, cứ xem như tôi chưa nói gì cả.’
May là Tạ Vấn đã mở miệng trước anh: “1 giờ.”
Văn Thời “ừ” một tiếng, trái tim rơi xuống, như thể con đường vốn chỉ có một mình anh đi chợt có thêm một người mà anh có thể trò chuyện.
Anh định nói đồng hồ quả lắc và đồng hồ treo tường không hiện lên cùng một thời gian, có lẽ là ẩn chứa một hàm nghĩa đặc biệt nào đó.
Ai dè còn chưa nói gì, anh đã nghe thấy người họ Tạ nào đó lại mở miệng, vừa cười vừa bổ sung: “Hẳn là 1 giờ đấy, nhưng tôi không thể nói chắc. Dù sao thì cậu ném dây bổ đồng hồ nhanh muốn chết, nếu chậm lại một chút thì tôi đã có thể thấy rõ rồi.”
Ông bớt xàm xí đú đi.
Văn Thời từ đồng hồ nhìn sang chỗ khác, nuốt câu chửi xuống bụng, quyết định để người nào đó làm rối của mình cho đàng hoàng vào, hắn cứ ngậm miệng đừng nói gì là tốt nhất.
Lý tiên sinh thì đã đi ra sau bàn đọc sách. Trên bàn có đầy đủ giấy bút, còn có vài cây bút lông kích cỡ khác nhau được đặt trên giá, thêm nữa là mấy cây bút máy kiểu cũ đang gác lên nghiên. Nhưng gã còn đang lục tung mọi ngóc ngách.
“Gã đang làm gì thế?” Hạ Tiều hơi sợ gã, lại nhịn không được muốn giúp người ta.
Tạ Vấn bước vào phòng trễ nhất, nhìn một vòng rồi nói: “Chắc là đang tìm mực.”
Khi giọng hắn vang lên, Văn Thời đã kéo mở một tủ sắt bị rỉ, móc vài lọ mực ra từ bên trong. Một mùi thúi khó ngửi lập tức tràn ngập cả phòng sách.
Hạ Tiều ọe một tiếng, bóp mũi nói: “Mùi gì thế?”
Từ khi đọc được nhật ký của Thẩm tiểu thiếu gia, cậu trở nên cực kỳ mẫn cảm với mùi hương kỳ quái trong Thẩm gia, sợ lại lòi đâu ra một ai đó bị giấu trong sô pha hoặc ngăn tủ nữa.
“Mực đã bị hỏng.” Văn Thời nói.
Vẻ mặt của anh cũng rất khó xem, chịu đựng mùi thúi vặn lọ ra kiểm tra, sau đó ném ngay vào thùng rác.
Lý tiên sinh lại nhào tới, cướp lấy hai lọ như thể chúng là bảo bối.
“Mực đó khô từ lâu rồi.” Văn Thời nhíu mày bảo.
Lý tiên sinh vẫn chưa từ bỏ ý định, cầm bút lông quẹt vài nét, quả nhiên không viết ra được gì. Tất cả lọ mực họ có thể tìm được đều đã khô mất, không có lọ nào xài được, như là cố ý không muốn để gã viết ra điều mình muốn nói vậy.
Văn Thời đi quanh phòng sách một vòng, bước chân không hề ngừng lại, ‘rầm rầm’ mở hết mọi ngăn tủ trong đây, nhưng không thể tìm ra bất cứ lọ mực mới nào, nhưng lại thấy được một rương đựng sách bằng gỗ long não.
Chiếc rương ấy không hề nổi bật, nó là một thứ thường xuất hiện trong phòng sách vào thời đại này nhất, nhưng lại hấp dẫn được sự chú ý của Văn Thời, bởi nó đã bị khóa lại.
Sẽ có thứ quan trọng gì nằm trong rương đựng sách đây?
Trong lúc Văn Thời suy tư, dây rối đã bị ném ra.
Khoảnh khắc đầu sợi chui vào ổ khóa, cả phòng sách bỗng lóe lên một cái —— vách tường trắng tuyết hiện lên màu vỏ quýt, tiếng nổ đùng đùng vang lên bên tai Văn Thời, một đợt gió nóng không biết từ đâu thổi tới, lúc lướt qua mặt thì lại hơi bỏng da.
Hạ Tiều khẽ xuýt xoa một tiếng.
Văn Thời quay đầu, thấy cậu che cánh tay lại, liên tục xua tay nói: “Không sao hết không sao hết, chỉ mới đụng trúng thứ gì đó nên hơi đau thôi.”
Hạ Tiều nhăn mặt rối rắm một lát rồi lại bổ sung: “À không, hơi nóng mới đúng, thấy nóng vl luôn.”
Cậu vừa buông tay xuống thì đã thấy khúc tay mình giơ lên để che không hề bị gì, còn chẳng đỏ lên tí nào nữa.
“Anh thì sao?” Văn Thời nhìn về phía Tạ Vấn.
“Tôi không bị gì hết.” Tạ Vấn đang đứng ở góc tường, ngón cái lau lên mặt tường một tí, “Có lẽ căn phòng này từng bị cháy.”
Nói cũng đúng, cảnh tượng hiện lên trong chớp mắt vừa rồi cực kỳ giống như một đám cháy.
Anh cúi đầu hỏi Thẩm Mạn Di: “Nhà em có từng bị cháy không?”
Thẩm Mạn Di ngửa đầu nói: “Dạ không.”
Thế thì sao lại như thế này?
Văn Thời cau mày, dây rối lại chui vào ổ khóa một lần nữa.
Ngay khi trục khóa xoay nhẹ, cả phòng sách chợt sa vào biển lửa!
Làn sóng nhiệt hé mở rồi nhào về phía người, ngọn lửa đỏ vàng xoáy một cái cũng đủ để chém rớt da họ.
Nó quay cuồng trên không trung, lúc sắp ập lên Hạ Tiều và Tạ Vấn và nuốt cả hai vào bụng, Văn Thời đứng trước rương đựng sách lại thò tay ra sau, Đằng Xà bao bọc bởi xiềng xích giương răng nanh vụt thẳng ra, lượn quanh cả phòng sách một vòng, ngọn lửa hừng hực ấy lại bị nó nuốt chửng.
“Áaaa ——”
Hạ Tiều bụm mặt la rần trời giữa đám lửa, ai ngờ vừa ngước lên đã thấy con rối của anh mình đang há mồm dạo về phía trước, đi chỗ nào nuốt chỗ nấy như một con ‘rắn tham ăn’. Nơi nó đi qua không còn sót một đốm lửa nào, chỉ cần không gặp phải trở ngại, nó cũng có thể nuốt hết cả thiên hoang địa lão.
Ngọn lửa liên tục biến mất, Tạ Vấn đi xuyên qua đống hỗn độn, bước tới sau lưng Văn Thời, khom lưng nhìn chiếc rương đó, vẻ hốt hoảng không hề hiện lên trên mặt.
Lý tiên sinh và Thẩm Mạn Di cũng không có bất cứ phản ứng gì, một kẻ cầm bút máy đang gác trên nghiên, một người chớp mắt nhìn gã như đang nhìn chuyện gì hệ trọng lắm.
Hạ Tiều nghĩ rồi che mặt lại, vì cậu thấy mất mặt quá trời quá đất.
Cậu hé ra một con mắt từ khe hở của ngón tay, nhích tới sau lưng anh mình và ông chủ Tạ, chợt nghe ổ khóa bằng đồng của rương đựng sách ‘keng” một tiếng rơi xuống đất. Rương đã bị mở ra.
Sau khi tán loạn hai lần, ngọn lửa cuối cùng cũng chạy biến. Năm ngón tay trái của Văn Thời chụm lại và thu Đằng Xà về, tay phải thì mở chiếc rương ra.
Họ cứ tưởng mình sẽ thấy thứ gì đó đặc biệt, ví dụ như ảnh chụp, vật cũ, hoặc sách ghi lại những thông tin mấu chốt. Ai ngờ trong chiếc rương này chỉ toàn là giấy, trên giấy là một rừng chữ.
Văn Thời lật đại mấy tờ, ánh mắt lướt qua những nội dung đó.
Hạ Tiều lẩm bẩm một câu ở phía sau: “Đây là gì thế? Trích dẫn của những kiệt tác thơ hả?”
“Bài tập tiên sinh đã cho.” Giọng nói của bé gái đột ngột vang lên.
“Bài tập?”
Thẩm Mạn Di gật đầu, ngồi xổm xuống kế bên rương đựng sách, nói một cách nghiêm túc: “Đây là bài tập tiên sinh đã cho để tụi em luyện viết, ngày nào cũng phải nộp hết.”
Bạn đang
Bé hÆ¡i dừng lại, sau Äó nói khẽ: âEm không thÃch luyá»n viết nên toà n ná»p thiếu.â
Chữ phÃa trên cùng nhìn rất quen mắt, không khác gì chữ trong quyá»n nháºt ký. Nét bút hÆ¡i non ná»t và má»m mại, nhÆ°ng cá»±c kỳ ngay ngắn, chắc là chữ viết của tiá»u thiếu gia nhà há» Thẩm.
VÄn Thá»i tìm ra khung báo danh của nó trên trang thứ ba, tên há» Thẩm Mạn ThÄng. Tên nghe khá là nho nhã, rất khá»p vá»i chữ viết, sá»± tÆ°Æ¡ng phản là m ná»i dung trong quyá»n nháºt ký cà ng khiến cho ngÆ°á»i ta sợ run.
Sau khung báo danh là lá»i phê bằng bút Äá» của Lý tiên sinh, chá» có má»t dấu gạch chéo, tá» vẻ mình Äã xem.
VÄn Thá»i láºt tung gần ná»a chiếc rÆ°Æ¡ng, ná»i dung luôn nhÆ° thế ââ Thẩm Mạn ThÄng luyá»n viết hai, ba trang, Lý tiên sinh phê má»t dấu gạch chéo, không có bất cứ ý kiến nà o khác, trông có vẻ chá» là bà i táºp hằng ngà y ÄÆ¡n giản nhất và cÅ©ng thÆ°á»ng Äược ná»p nhất thôi.
ChỠnhư vầy thì có gì mà lại bỠkhóa?
VÄn Thá»i Äang buá»n bá»±c, bá»ng nghe thấy má»t tiếng vang quá»· dá» truyá»n tá»i từ bên cạnh, tá»±a nhÆ° có thứ gì Äó Äâm và o da thá»t rá»i từ từ xé má».
Anh vừa quay Äầu Äã thấy Lý tiên sinh dạy há»c ná» Äang nằm nhoà i ná»a ngÆ°á»i trên lên bà n, nắm má»t cây bút máy kiá»u cÅ©, lấy ngòi bút rạch má» cánh tay của mình.
Cảnh tượng nà y rất là kinh khủng!
âAnh là m gì Äó?â VÄn Thá»i láºp tức túm chặt dây rá»i, muá»n ngÄn gã thá»±c hiá»n Äá»ng tác Äáng sợ nà y, nhÆ°ng lại thấy Lý tiên sinh siết chặt cây bút và cháºm rãi quay Äầu nhìn mình.
Äôi mắt của vá» tiên sinh dạy há»c nà y Äã bá» thá»i mất, không thá» nhìn ra ánh mắt, cÅ©ng không thấy Äược biá»u cảm. NhÆ°ng cÅ©ng có lẽ do nãy giá» há»c mắt của gã luôn chảy nÆ°á»c à o ạt, nhìn sÆ¡ cứ nhÆ° Äang khóc, nhÆ°ng lại rất kiên quyết.
Vết thÆ°Æ¡ng trên cánh tay của gã lá» ra cả da thá»t, trÆ°á»c hết là tuôn ra má»t Äá»ng nÆ°á»c, sau Äó má»i trà o máu má»t cách thong thả.
Lý tiên sinh nhìn chằm chằm chá» Äó, chá» máu dần tÃch lÅ©y thà nh má»t vÅ©ng nhá», má»i cầm bút máy cẩn tháºn chấm lên. Gã Äang lấy máu ra Äá» là m má»±c.
âTôiâ¦â Hạ Tiá»u cÅ©ng không thá» nói nên lá»i, kinh ngạc ná»a ngà y sau má»i không nhá»n Äược phải nói: âAnh chấm nÆ°á»c cÅ©ng viết Äược váºy, Äừng có rạch tay chứ!â
NhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° Lý tiên sinh không nghe thấy từ ânÆ°á»câ nà y. Gã run má»t cái, song lại cúi Äầu, dùng sức viết ra má»t chữ trên mặt giấy.
Có thá» là vì dùng quá nhiá»u sức, ngón tay của gã Äá»u Äang run rẫy, thế nên chữ viết ra cá»±c kỳ méo mó, khó mà Äá»c Äược. NhÆ°ng bá»n VÄn Thá»i vẫn có thá» nhìn ra.
Äó là chữ âThẩmâ.
Lý tiên sinh viết xong, nhìn chòng chá»c và o chữ ấy, suýt chút nữa Äã bẻ gãy cây bút máy. Có lẽ gã không vừa lòng lắm, nhìn và i giây rá»i lại xóa nát cái từ nghiêng ngã Äó, tìm má»t chá» trá»ng khác và Äặt bút lần nữa⦠sau Äó lại viết ra má»t chữ âThẩmâ.
Hạ Tiá»u: â?â
Cáºu không hiá»u Äược ý nghÄ©a của hà nh Äá»ng nà y, liếc VÄn Thá»i má»t cái vá»i ánh mắt chứa Äầy vẻ thắc mắc, lại thấy anh mình không ngẩng Äầu, ánh mắt Äang dừng trên tá» giấy kia, không há» có ý Äá»nh thúc giục, cứ Äá» Lý tiên sinh tá»± do phát huy.
Vì thế vá» tiên sinh dạy há»c nà y viết rá»i xóa, xóa rá»i viết, Ãt lâu sau Äã viết Äầy cả tá» giấy.
Nguyên mặt giấy toà n là chữ âThẩmâ mà u Äá» máu. Má»i Äầu nhìn thì thấy ghê rợn, hÆ¡n nữa nét bút ngà y cà ng nhanh, ngà y cà ng cẩu thả, cảm xúc cÅ©ng ngà y cà ng kÃch Äá»ng.
Cuá»i cùng Hạ Tiá»u cÅ©ng nhá» tá»i Äiá»u mà VÄn Thá»i từng há»i, cáºu há»i lại Lý tiên sinh: âAnh Äang sợ ai à ?â
Nếu không nói nên lá»i thì cứ viết ra thôi. Bá»i váºy, Lý tiên sinh Äã viết má»t chữ âThẩmâ Äầy ắp cả mặt giấy.
âVáºy ra ngÆ°á»i gã sợ là tiá»u thiếu gia tên Thẩm Mạn ThÄng kia hả?â Hạ Tiá»u ngoảnh Äầu nhìn vá» phÃa chiếc rÆ°Æ¡ng Äá»±ng sách ấy.
VÄn Thá»i trầm ngâm trong chá»c lát, thế mà lại lắc Äầu má»t cái.
âKhông phải hả anh?â Hạ Tiá»u chá» lên chữ nhuá»m máu trên giấy, ngạc nhiên nói: âChữ cÅ©ng Äược viết bằng máu rá»i mà .â
âThế sao lại không viết ra Äầy Äủ?â VÄn Thá»i há»i ngược lại.
Hạ Tiá»u nghẹn há»ng.
So vá»i háºn ý sâu nặng trong từng chữ viết khóc ra máu, VÄn Thá»i cảm thấy có vẻ nhÆ° Lý tiên sinh Äang giãy giụa hÆ¡n ââ có lẽ gã muá»n viết chữ khác, nhÆ°ng khi Äặt bút lại chá» có thá» viết Äược má»i chữ nà y, bá»i thế nên gã má»i viết rá»i xóa, xóa rá»i lại viết.
Khi suy nghÄ© nà y hiá»n lên trong Äầu, Tạ Vấn chợt má» miá»ng: âCáºu tá»i xem thứ nà y Äi.â
VÄn Thá»i ngẩng Äầu, chá» thấy Tạ Vấn rút ra má»t từ giấy nằm cuá»i rÆ°Æ¡ng, Äá» lên má»t góc của bà n Äá»c sách, ngón trá» Äáºp nhẹ lên chá» chữ ký.
Äây vẫn là bà i táºp luyá»n viết của tiá»u thiếu gia Thẩm Mạn ThÄng, nhÆ°ng lần nà y, lá»i phê của Lý tiên sinh không chá» là má»t dấu gạch chéo, mà là cả má»t Äoạn vÄn.
Äoạn vÄn Äó Äược viết bằng bút Äá» chấm Äiá»m, bá»i nÄm tháng Äã trôi qua nên nó cÅ©ng rá» sắt thà nh mà u máu của Lý tiên sinh.
Gã viết: Äừng bắt chÆ°á»c chữ viết của A Tuấn nữa. Nó há»c viết trá»
, nên có nhiá»u thiếu sót hÆ¡n tụi con. Thầy không hiá»u tụi con Äang Äùa giỡn hay là m gì, nhÆ°ng cứ nhÆ° thế mãi thì thầy không thấy tụi con tiến bá» gì cả, há»c lâu rá»i mà vẫn không cải thiá»n thì thôi Äi, còn không biết lá»
phép nữa.
HẾT CHÆ¯Æ NG 45 (ââ¢ Ö â¢â)