Xong việc, Thôi Hòa phát hiện gian tình
"Ưm...... Đau quá......"
Mộ Linh vô thức nằm nghiêng người, gốc đùi nóng rực nhớp nháp làm nàng giật giật chân.
Xương khớp mệt mỏi cứng đờ, khi nàng dạng chân ra có một dòng nhiệt lưu từ sâu trong bụng nhỏ tràn ra.
Mộ Linh từ từ tỉnh dậy, lúc mở mắt ra trước mặt chính là trần nhà màu xám trắng, nàng có chút mờ mịt không biết mình đang ở nơi nào.
Quần áo trên người rơi xuống.
Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện nàng cư nhiên ngủ ở trong xe. Cúi đầu thì thấy, áo khoác màu xanh xám rõ ràng là quân phục, liền biết chủ nhân áo này là ai, ký ức hỗn độn theo đó ùn ùn kéo đến.
"Đáng sợ!"
Mộ Linh theo bản năng cuộn người lại, lòng bàn tay che lại miệng mũi, không thể tin được đêm qua đã xảy ra chuyện gì. "Không...... Không thể nào......"
Dòng ký ức mơ hồ dần hiện lên rõ ràng, từng đoạn phim ngắn bắt đầu phát lại trong đầu nàng. Chủ động câu dẫn Thiệu Vanh...... Nói dâm ngôn uế ngữ như là dâm phụ...... Phân bì với Tiểu Nguyệt...... Bị đụ đến tè ra ngất xỉu......
"Sao có thể......"
Mộ Linh nhắm mắt lại, khuôn mặt sầu khổ, lông mi nặng nề run rẩy, hoàn toàn không thể tin được những ký ức đó.
Hồi ức vào kỳ động dục chịu ảnh hưởng cực lớn, hơn phân nửa đều là cảnh nàng sướng đến run rẩy cả người.
Ngay cả hiện tại,
Vừa nhớ tới, huyệt mắt liền bắt đầu lên men phát ngứa.
"Cái này... Khốn kiếp..."
Mộ Linh cắn răng, ngực phập phồng không chừng, thầm mắng chính mình động dục thật không đúng lúc chút nào.
Gượng ngồi dậy, liền nghe "phụt" một tiếng, có thứ gì đó phun ra từ miệng hoa huyệt.
Nàng xốc quần áo lên thì thấy.
Trên ghế da màu đen dính một vũng thể dịch màu trắng đục.
Tối qua Thiệu Vanh không mang bao bắn vào trong khoang sinh sản của nàng......
Mộ Linh vội vàng che lại huyệt khẩu, kẹp chặt mông tận lực đóng chặt không để chảy ra.
Quần áo đã bị kéo rách, nàng chỉ có thể dựa vào quân phục của Thiệu Vanh, bước từng bước nhỏ từ gara về nhà.
Con gái đã đi học, trong nhà chắc không có ai.
"Chết tiệt......"
Mộ Linh thầm mắng một câu.
Nàng phải nhanh chóng đi mua thuốc tránh thai mới được, kỳ động dục bắn vào trong quá nguy hiểm! Nếu còn không nhanh, nàng sợ mình sẽ mang thai mất!
*
Thiệu Vanh vốn tưởng rằng bắt đầu từ ngày hôm nay, cuộc sống của nàng sẽ trở lại yên bình như cũ.
Nhưng...
Lại thêm một đợt sóng gió mới.
"Đêm qua tại sao không đợi em!"
Thiệu Vanh vừa kết thúc buổi huấn luyện, cả người mướt mồ hôi đang định đi tắm, thì thấy Thôi Hòa xuất hiện ở hành lang, đến phòng huấn luyện để hỏi tội.
Rõ ràng đối phương đến đây là để tìm nàng, mặc một bộ đồ trắng đơn giản kết hợp quần jeans xanh nhạt cạp cao, đẹp đến mức trông như một nữ sinh đại học, vậy mà vừa gặp đã hỏi tội thẳng thừng.
Tối qua, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho tất cả khách mời, Thôi Hòa định quay lại tìm Thiệu Vanh, nhưng phát hiện ra nàng đã không còn ở đó. Tâm trạng tràn đầy mong đợi ban đầu bỗng chốc tan biến.
"Thật sự xin lỗi, hôm qua, hôm qua có việc nên tôi đi trước."
Thiệu Vanh nhớ lại chuyện này, vô thức cảm thấy có chút chột dạ. Đêm qua, nàng chỉ chăm lo đến Mộ Linh mà quên mất phải chào hỏi chủ tiệc là Thôi Hòa.
Vừa mặc đồ, nàng vừa giải thích với Thôi Hòa, gương mặt đầy vẻ áy náy.
Nhưng ánh mắt sắc bén của Thôi Hòa đã nhận ra điều gì đó, nàng mở to mắt, bất ngờ vạch áo khoác của Thiệu Vanh để xác nhận.
Hôm nay, Alpha chỉ mặc một chiếc áo lót màu đen đơn giản, làn da trên vai lộ ra những vết đỏ kỳ lạ.
Thôi Hòa kéo mạnh vải áo trên vai, để lộ ra những vết đỏ chằng chịt xen lẫn một vài dấu răng.
"Đây là thứ mà chị nói là 'có việc' đó sao?"
Sắc mặt Thôi Hòa tối sầm lại, lạnh lẽo như băng, đôi mắt xanh thẳm sắc bén đến mức dường như có thể rạch nát làn da của Thiệu Vanh.
"Là Omega nào?"
"Hừ... bảo sao, tối qua tôi đã thấy chị và một Omega một trước một sau rời khỏi sảnh tiệc. Chắc hẳn từ lúc đó đã có chuyện gì rồi, đúng không?!"
"Là ai?"
Lúc này, Thôi Hòa có chút hối hận vì đêm qua không để ý kỹ khuôn mặt người phụ nữ đó, không ngờ sơ suất một chút đã bị người khác đoạt mất.
Nàng kéo áo lót của Thiệu Vanh, ép nàng ấy cúi người xuống, ngón tay siết chặt vào bờ vai đầy dấu vết kia, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi:
"Quan hệ của hai người là gì? Yêu nhau à? Hay là chuẩn bị kết hôn? Chị dựa vào đâu mà giấu tôi mọi chuyện?"
"Thôi Hòa, bình tĩnh lại đi."
Thiệu Vanh không hiểu được sự tức giận của Thôi Hòa lúc này,
"Tôi không có ý định yêu đương, em đừng túm chặt tôi như vậy, cấp dưới trông thấy sẽ không hay."
"Chị cũng biết xấu hổ sao!"
Thôi Hòa hận không thể dùng móng tay xóa sạch những dấu vết ấy trên da, nhưng tay lại không nỡ, chỉ đành thu lại sự hung hăng đó.
"Đừng chiếm lối đi, vào phòng huấn luyện riêng của tôi nói chuyện đi."
Thiệu Vanh bất lực, đành phải dẫn nàng vào một không gian kín đáo hơn.
"Ở đây chỉ có nước, em uống cho bình tĩnh lại đi."
"Đừng mong dùng chuyện này để đánh lạc hướng, Thiệu Vanh."
"Tôi không hiểu, Thôi Hòa," Thiệu Vanh bóp trán, phiền muộn nói, "Rõ ràng là em rất ghét tôi, trước đây thậm chí chúng ta còn cãi nhau, vậy sao bây giờ em lại quan tâm những chuyện này của tôi như vậy?"
Thôi Hòa không ngờ nàng lại nghĩ như vậy, bất chợt đứng bật dậy khỏi ghế, không giữ nổi vẻ tao nhã thường ngày.
"Thiệu Vanh." Nàng cố gắng kiềm chế cơn giận đang lên đến đỉnh điểm.
Giờ đây, Thôi Hòa cảm thấy mình không thể từ từ từng bước như kế hoạch trước nữa.
Đứng trước mặt Alpha, nàng dứt khoát thẳng thắn bày tỏ:"Chẳng lẽ chị không nhận ra, rằng em thích chị sao?"
°° vote đi bé °°
Không biết thiệt luôn á bà nọi ơi 🤷🤷 🤷.