Mộ Linh sợ bị bắt gian
"Tiểu Nguyệt......"
"Bốp!"
Mộ Linh dồn toàn lực, tát một cái vào mặt Thiệu Vanh, thẹn quá thành giận nói: "Cô còn dám nhắc tới Tiểu Nguyệt sao! Bây giờ...... Cô cũng biết chuyện trước đó rồi, vậy thì hãy lập tức nói chia tay với tiểu Nguyệt đi!"
Nàng không biết tại sao mình lại bị phát hiện, trước đó còn nghĩ từ từ mưu tính, nghĩ cách làm các nàng chia tay.
Nhưng việc đã đến nước này, thì phải dứt khoát buộc hai đứa chia tay ngay!
Một bên gò má đau nóng rát, Thiệu Vanh cũng không phát hỏa, mà giọng nói càng nhu hòa hơn: "Thực xin lỗi, là tôi sai. Tôi biết chị rất tức giận, nếu vẫn còn tức thì cứ tát thêm vài cái cũng được."
"Nhưng......" Thiệu Vanh không biết nên nói thế nào, "Tôi không thể nói thế với Tiểu Nguyệt được."
Nàng và Mộ Nguyệt vốn dĩ không phải quan hệ yêu đương thì làm sao nói hai chữ chia tay.
"Cô!"
Mộ Linh giận đến giơ tay lên, định giáng thêm một tát lên mặt Alpha.
Nhưng nhìn thấy đối phương dịu ngoan cúi đầu, gò má bị tát đã bắt đầu sưng vù lên, cuối cùng nàng vẫn cắn răng buông tay xuống.
Nỗ lực bình phục tâm tình, để mình hít thở thông thuận một chút, nàng bình tĩnh lại, tò mò dò hỏi: "Làm sao cô phát hiện ra tôi?"
"Chuyện này," Thiệu Vanh có chút ngượng ngùng, thoáng cúi người xuống lại gần một chút, nhẹ giọng trả lời: "Hình dáng."
"Da chị trắng như vậy, ở trong phòng khi...... Ừm...... Lúc 'hậu nhập', tôi nhìn thấy rất rõ ràng, nhận ra nhờ dáng người."
Khoảnh khắc nghe thấy câu này.
Sắc mặt Mộ Linh đỏ bừng, nghiêng mặt đi tránh né, cảm thấy mất an toàn dùng hai tay ôm chặt thân thể.
"Nói bậy!"
"Là thật, tôi không phải cố ý nói như vậy......"
Omega dùng đôi mắt ngấn nước hung hăng trừng nàng.
Bỗng nhiên, tầm mắt Mộ Linh lướt qua cạnh người Thiệu Vanh, nhìn thấy cánh cửa từ yến hội thông ra hành lang bị đẩy ra.
Nàng theo bản năng sinh ra hoảng loạn như bị bắt gian.
Trong ngực tê dại hoảng loạn, sợ đến mức ngừng thở.
Nắm lấy cổ áo Thiệu Vanh, đẩy một bên cửa ra lắc mình trốn vào trong.
"Sao vậy?"
Thiệu Vanh không hiểu Mộ Linh làm gì, bị túm cổ áo lôi theo vào phòng thay quần áo không người.
"Không thể bị người khác nhìn thấy," Mộ Linh đóng cửa phòng lại, xoay người giải thích với Alpha, "Nơi này quá nhiều người quen biết tôi, tôi không muốn bị người ta nhìn thấy."
Cẩn tắc vô ưu, vạn nhất bị người nào hiểu lầm thì phiền to.
Nhưng sau đó,
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên,
Thình lình xảy ra tiếng động làm Mộ Linh trừng lớn hai mắt, bị kinh hách run lên.
"Vanh Vanh? Chị có ở bên trong không?"
Là tìm Thiệu Vanh.
Mộ Linh tim đập gia tốc bình bịch, nhanh chóng nhìn sơ qua phòng thay quần áo.
Diện tích phòng không lớn, chỉ có một tủ quần áo, một sô pha nhỏ hai người và một cái bàn.
Gấp không chờ nổi mở toang hai cửa tủ quần áo ra, không gian bên trong rất lớn, dư chỗ cho mình nàng trốn.
"Cô đối phó với cô ta đi, tôi trốn vào đây."
Sau đó Mộ Linh khép cửa tủ quần áo lại, đứng ngây ra trong chiếc tủ an tĩnh tối mịt, yên lặng chờ một lát, thở hổn hển nặng nề, nỗ lực bình phục cảm xúc hoảng loạn của mình.
Sao nàng cứ như gian phụ có tật giật mình vậy nhỉ?
"Được rồi."
Nhìn dáng vẻ Omega dứt khoát trốn đi, Thiệu Vanh có chút bất đắc dĩ.
Hiện giờ các nàng cũng không làm gì, kỳ thật có thể quang minh chính đại cơ mà.
Mở cửa,
Thiệu Vanh có chút kinh ngạc.
Người ngoài cửa nhìn thấy nàng, mặt mày nhu mỹ xinh đẹp, mi mắt cong cong mặt cười vui vẻ.
Hóa ra là Kiều Linh.
Kiều Linh đi vào trong, trở tay khóa trái cửa lại, lật hai chữ "Phòng Trống" lại thành "Có Người".
"Thật tốt quá, rốt cuộc chỉ còn lại hai chúng ta."
Kiều Linh sáp vào Thiệu Vanh, vươn hai tay ôm eo đối phương, dựa sát vào.
Gương mặt thân mật vùi vào ngực Thiệu Vanh cọ cọ, hít một hơi thật sâu trên quần áo đối phương.
"Sao hôm đó cưng lại bỏ đi thế? Em nói chuyện xong thì không thấy cưng đâu nữa."
Thiệu Vanh thở dài, muốn nói lại thôi: "Em và Trịnh Hàm......"
"Xin lỗi, kỳ thật vừa rồi em cũng muốn nói với cưng, có điều A Hàm với Tiểu Thước cũng ở đó, không có cách nào giải thích với cưng."
Kiều Linh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy sáng ngời cất giấu xin lỗi, "Em và chị ấy quen biết nhau từ nhỏ, nhưng em đã hứa với A Hàm sẽ không nói ra ngoài."
"Bọn em không có đính hôn, chỉ để che giấu giúp A Hàm mà thôi, nếu không lời đồn đãi vớ vẩn quá nhiều, không tốt cho Trịnh thị."
Mộ Linh ở trong tủ quần áo nghe loáng thoáng.
Nàng ở bên trong nhìn không thấy người, chỉ có thể nghe được đối thoại, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, lại không có cách nào mở cửa tủ ra nhìn lén.
Mộ Linh vì không muốn bị phát hiện đã trốn sát vào trong.
Mà hiện giờ vì muốn nghe rõ bên ngoài hai người đối thoại, nàng bất giác đến gần cửa tủ.
"Xin lỗi, Vanh Vanh, cưng đừng giận em được không ~"
Kiều Linh nắm lấy tay Thiệu Vanh, chủ động đan mười ngón tay vào nhau.
"Lần trước......" Omega có chút ngượng ngùng chủ động nhắc tới, thoáng nhón chân lên, nhẹ giọng nói, "Lần trước mới cắm vào một chút, đã phải kết thúc rồi."
"Bây giờ em bồi thường cho cưng được không~~"
°° vote đi bé °°
Được, gấp lắm rồi 😊😊😊.