Khoảnh khắc Mộ Linh bị lộ
Mộ Nguyệt không thể kết hôn với Thiệu Vanh, dù sao nàng...... Chuyện ở nhà kho là một bí mật phải chôn vùi, mỗi lần ba người ở chung đều phải thời thời khắc khắc cẩn thận đề phòng.
Nếu sau này Thiệu Vanh lại nhận lầm thì sao? Đã có một lần thì ai biết được có còn lần hai, lần ba nữa hay không.
"Tiểu Nguyệt nó......" Mộ Linh cứng đờ cười gượng, "Nó còn quá nhỏ, bây giờ suy xét đến chuyện kết hôn vẫn còn quá sớm."
"Tôi không yên tâm gả con gái đi."
Nàng chột dạ không dám nhìn vào mắt Thiệu Vanh.
"À." Trịnh Thước nhẹ giọng đáp, thanh âm gần như không thể nghe thấy.
Xem dáng vẻ bọn họ, Mộ Nguyệt tiểu thư hình như không biết gì, nhưng vị Mộ Linh nữ sĩ này, vừa nhìn đã biết trong lòng có quỷ.
Chậc......
Lúc này Thiệu Vanh đang ngưng thần quan sát Mộ Linh, dáng vẻ hai mẹ con có vài phần tương tự, thân hình cũng cùng loại.
Mộ Linh tuy đã có tuổi, thời gian đã in hằn dấu vết lên khuôn mặt nàng, giữa mày dường như cất giấu chút ưu tư.
Nhưng lại bảo dưỡng cực kỳ tốt, da thịt trắng nõn mịn màng, hồng hào tươi tắn, có vài phần đẫy đà và yếu đuối hơn con gái.
Thiệu Vanh quan sát hồi lâu.
Không hiểu sao, trực giác khiến nàng sinh ra vài phần nghi ngờ, Trong lòng sinh ra một ý tưởng đáng sợ --
Có lẽ người trong nhà kho, chính là Mộ Linh......
Ý tưởng này vừa xuất hiện, như là một gáo nước lạnh tạt nàng thanh tỉnh vài phần, trong lòng âm thầm cười nhạo nói không thể nào.
"Tiểu Nguyệt, mẹ đi WC, con ở đây chờ mẹ nhé."
Ánh mắt Thiệu Vanh dính chặt lấy Mộ Linh, trong mắt chứa một cảm giác muốn tìm tòi nghiên cứu, làm da đầu nàng tê dại không dám tiếp tục ở lại, dứt khoát tìm cớ rời đi.
Nhìn bóng dáng Omega vội vàng rời đi.
Dáng người quyến rũ gợi cảm hiển hiện ra dưới lớp lễ phục ôm sát, lưng áo khoét rộng để lộ xương bướm ra ngoài, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn nhu hòa càng thêm mịn màng.
Tóc dài xõa trên vai, so với trang điểm tinh xảo có vẻ hơi chút hỗn độn.
Một ít ký ức nhỏ vụn hiện lên trong đầu Thiệu Vanh.
Bóng lưng nữ nhân trần trụi hiện lên trong não nàng, chổng cái mông mềm bị nàng nắc lia nắc lịa, bả vai khẽ run run nhẹ nhàng. Trái tim nàng nhảy lên thình thịch, đập mạnh như gõ trống.
Hình ảnh lưng trần kia gần như trùng khớp với bóng lưng rời đi của Mộ Linh.
Và......
Nàng còn nhớ,
Lễ phục của người đó cũng hở lưng, quần áo của người đó là do nàng cởi. Tuy rằng nhà kho tối tăm, nhưng dựa vào nhãn lực của Alpha vẫn có thể thấy rõ một số chi tiết.
Ví như, nữ nhân kia lúc đầu búi tóc.
Mà lúc yến hội mới mở màn, Mộ Nguyệt chạy về phía người nọ -- Cũng búi tóc.
Hầu như mọi chi tiết đều trùng khớp.
Thậm chí...... Thiệu Vanh hoài nghi, điện thoại của Mộ Nguyệt khả năng là Mộ Linh nhặt được.
Đáp án này cần phải nghiệm chứng.
"Trịnh Thước, cậu tạm thời giúp tôi chiếu cố Tiểu Nguyệt, tôi có việc phải đi đây một chút, sẽ quay lại ngay."
Mắt thấy thân ảnh kia sắp biến mất, Thiệu Vanh dặn dò Trịnh Thước, sau đó vội vàng rời đi.
Cái đệch!
Thiệu Vanh không thèm giả vờ luôn sao?!
Trịnh Thước trừng lớn hai mắt, hai người này cùng nhau rời đi, còn có thể làm gì?
Đồng tử nàng chấn động nhìn về phía Mộ Nguyệt, mà đối phương giống như không nhận ra điều gì, vẫn cười ngọt ngào với Thiệu Vanh.
"Khụ khụ, Mộ Nguyệt tiểu thư."
Nàng linh hoạt thay đổi vị trí, chắn tầm mắt Mộ Nguyệt nhìn về phía Thiệu Vanh, lịch sự lấy một ly nước gần đó, cười nói: "Không biết Mộ tiểu thư đã thành niên chưa, có thể nếm thử ly rượu trái cây này, rất ngon đấy."
Trong lòng thầm mắng, đệch, mắc cái gì mà mình phải yểm trợ vậy chứ!
*
Mộ Linh đẩy cửa bên hông đi ra, bước vào lối thông ra ngoài.
Thiệu Vanh tâm đã định, đi theo đẩy cửa ra ngoài.
"Mộ nữ sĩ!"
Nàng gọi đối phương, hai người đứng lại ở hành lang lối ra.
"Ơ, chào cô......" Mộ Linh hoảng sợ, cầm lòng không đậu lui về sau một bước, có chút đề phòng nhìn về phía Thiệu Vanh, "Có chuyện gì sao?"
Giữa các nàng chỉ cách nhau 1 mét.
Càng tới gần, Thiệu Vanh càng khẳng định suy đoán của mình, một cảm giác áy náy trỗi dậy.
Nàng nhấp môi trên, giữa mày nhíu chặt, không biết nên mở miệng thế nào.
"Chuyện là......" Thiệu Vanh thử nhẹ giọng nói ra mấy chữ, "Nhà kho?"
"Là chị sao?"
Mộ Linh như bị sét đánh trúng.
Nàng hoảng loạn run lên, tay trái phòng ngự nắm lấy cánh tay phải, hai mắt không biết nên nhìn về đâu.
"Hơ...... Gì cơ? Cô nói gì vậy, tôi chưa từng đi qua đó."
Thật là......
Thiệu Vanh có chút nghẹn ngào, vị Mộ nữ sĩ này đã quá mức hoảng loạn, đến nói dối cũng lộ liễu như vậy.
"Tôi không hỏi chị có qua đó hay không, chị lại phủ định như vậy càng làm tôi thêm chắc chắn."
Xem phản ứng của Omega, nàng đã xác định trăm phần trăm, Mộ Linh chính là người đó.
"Cô!" Mộ Linh có chút giận run, "Cô lừa tôi!"
Một cảm giác ủy khuất trỗi dậy, nàng vội chất vấn: "Là cô ép buộc tôi! Đã 'chiếm được tiện nghi' lớn như vậy mà còn muốn vũ nhục tôi sao!"
"Không phải, tôi không có ý đó."
Nhìn thấy Mộ Linh tức giận muốn khóc, Thiệu Vanh lại mềm lòng, không khỏi cảm khái, vào một khoảnh khắc nào đó, hai mẹ con này thật sự rất giống nhau.
°° vote đi bé °°