Đến khi Thiệu Huy tỉnh lại, bản thân cũng đã ở trên xe, đầu tựa vào vai Thẩm Thịnh Quân ngủ một cách ngon lành.
"Tỉnh rồi?"
Cậu đưa tay lên dụi dụi mắt, mơ màng nhìn hắn hỏi: "Sao lúc xuống máy bay anh không gọi em dậy?"
"Thấy em ngủ ngon quá, tôi không nở đánh thức."
"Thật là..." Cậu ngồi thẳng người dậy, nhìn lên đồng hồ thấy nhận thấy lúc này cũng đã là mười một giờ hơn, hẳn là sắp về đến nhà rồi.
"Lúc nãy anh bế em xuống máy bay sao?"
Hắn gật đầu, miệng nói lời trêu chọc: "Ngoài tôi ra, en nghĩ còn ai có khả năng động người em sao?"
Hai tai Thiệu Huy đỏ lên, nghĩ lại tình cảnh lúc đó hẳn là đã gây sự chú ý đến rất nhiều người, cậu liền ngượng ngùng không thôi. Cậu cúi thấp người xuống, để hai tay lên che hết mặt mình, không muốn để hắn phát hiện ra sự xấu hổ xuất hiện trên gương mặt mình.
Thẩm Thịnh Quân gỡ hai tay cậu ra, nhìn vào hai má đỏ bừng của cậu, ý cười trong mắt hiện ra ngày càng rõ ràng.
"Có gì đâu phải xấu hổ, bạn trai em bế em ra khỏi sân bay bị người khác nhìn thấy có làm sao?"
Thiệu Huy tự hỏi, rốt cuộc cục liêm sĩ đã bị hắn đánh rớt ngay chỗ nào rồi vậy? Sao lại có thể nói ra những lời nói sến súa không hợp với thiết lập lạnh lùng vốn có của bản thân gì hết vậy nè.
Cậu giả vờ ho lên mấy tiếng, đánh trống lảng sang một chủ đề khác hỏi anh: "Anh đang chạy đi đâu vậy?" Đây đâu phải đường trở về nhà chính?
"Đến nhà riêng của tôi."
Bây giờ cũng đã đêm, hắn sợ cứ thế mà trở về sẽ lại phiền đến những người trong nhà, huống chi ông nội Hoàng của đã lớn tuổi như vậy.
Thẩm Thịnh Quân tự ý quyết định đưa cậu trở về thẳng nhà riêng của mình - một căn chung cư lớn nằm ngay trung tâm thành phố, là quà sinh nhật ông nội tặng cho hắn vào năm mười tám tuổi, tiếc là khi ấy hắn nhập ngũ nên chưa ở đây lần nào, đều nhờ mẹ hắn thuê người giúp việc tới dọn dẹp mỗi tuần.
Lúc nói ra câu này hắn có chút hồi hộp, sợ rằng cậu sẽ vì chuyện này mà tức giận. May mà cậu không phải là người ưa giận dỗi lung tung, thấy hắn nói vậy cũng có lý nên đáp lại một tiếng rồi thôi.
Đến nơi, hắn chỉ cho cậu cầm ít đồ nhỏ lặt vặt rồi nhờ tài xế xách hành lý lên trên phụ mình, có thang máy nên công việc cũng không nặng nề gì mấy, hắn cũng không nhờ người ta giúp không công, sẽ có trả thêm tiền nên cậu cũng không ý kiến với việc này. Chỉ là cậu lại cảm thấy bất mãn, không chịu xách mỗi đồ nhỏ lặt vặt nên cũng phụ hai người bọn họ xách hành lý đi vào trong chung cư.
Ting! Thang máy kêu lên một tiếng rồi dừng lại ngay tầng sáu cũng là tầng cao nhất của tòa chung cư này. Phòng hắn nằm gần thang máy nên không phải đi xa, chỉ cần đi một đoạn liền đến nơi. Mở cửa đem hành lí bỏ vào bên trong xong xuôi, hắn mới quay sang trả tiền xe cùng tiền công cho người tài xế, nhân tiện nói lời cảm ơn.
Đợi sau khi người đó rời đi, cả hai mới bước vào bên trong, cứ ngỡ rằng bên trong sẽ toàn là bụi nhưng không ngờ lại sạch sẽ đến bất ngờ. À, hắn nhớ ra rồi, hôm nay là thứ hai đầu tuần, hẳn là vào buổi sáng người giúp việc mẹ Thẩm thuê có đến dọn dẹp qua một lần.
Thẩm Thịnh Quân dẫn Thiệu Huy đi vào bên trong, căn hộ này chỉ có một phòng duy nhất, điều này đồng nghĩa với việc cả hai sẽ phải ngủ chung với nhau. Cậu cũng không tỏ ra chống cự đối với việc này, cùng là người yêu với nhau, ngủ chung thôi thì có làm sao?
Hắn cũng không phải loại người cầm thú đến mức sẽ làm ra loại chuyện xấu hổ gì với cậu lúc nửa đêm đâu, nhỉ?
Thấy cậu có ý định soạn hành lý ra, hắn vì lo cậu mệt nên giành hết việc vào tay mình.
"Chiều giờ ngồi máy bay cùng mệt hay là em cứ đi ngủ đi, để anh soạn hành lý ra cho."
Thiệu Huy lắc đầu từ chối: "Sao mà được, đồ em anh cứ để mặc em soạn là được rồi, anh còn phải soạn đồ anh nữa kia mà."
"Đồ anh không nhiều, soạn có tí là xong ngay thôi."
Là quân nhân nên khi ở quân khu hắn mặc quân phục là chủ yếu, những bộ đồ thường ngày chỉ khi có việc cần phải đi ra ngoài hắn mới dùng đến. Lần này trở về thủ đô, trong hành lý của hắn cũng chỉ có mấy bộ đồ mà thôi, quân phục gì đó hắn không mang theo trở về. Nhưng còn cậu thì khác, đồ cậu mang theo đến đó rất nhiều, soạn ra có khi lại đến tận khuya mới có thể đi ngủ, thế thì đã mệt lại càng mệt thêm.
Dưới sự ép buộc của Thẩm Thịnh Quân, cậu không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo lời hắn đi ngủ trước. Sợ cậu không ngủ được, hắn tắt đèn trong phòng đi chỉ chừa lại đúng duy nhất một ánh đèn ngủ, dựa theo ánh đèn màu vàng mập mờ mà cẩn thận soạn hành lí ra giúp cậu. Tốc độ của hắn rất nhanh, soạn xong cũng chỉ mới mười hai giờ mấy, không quá trễ so với điều hắn dự kiến.
Đúng lúc này điện thoại hắn đột nhiên reo lên, âm thanh khá lớn khiến Thiệu Huy mơ hồ tỉnh giấc, cậu ngẩng đầu lên dụi dụi mắt nhìn hắn hỏi: "Gì vậy?"
"Không có gì, em ngủ tiếp đi."
Thẩm Thịnh Quân đã nói vậy, cậu cũng không hề nghi ngờ mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Thở phào một hơi, hắn ngồi xuống giường mở điện thoại ra xem.
Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi đến từ Chu Tô.
Thẩm Thịnh Quân: 【Có gì thì nhắn ở đây, bây giờ tôi không tiện nghe máy.】
Chu Tô xem xong liền nhắn đến cho hắn hai tin.
【Việc ngài giao tôi đã hoàn thành xong.】
【Có thể cho tôi cùng anh tiểu Tam một kỳ nghỉ không?】
Thẩm Thịnh Quân nhìn tin nhắn nhíu mày, ban đầu giao nhiệm vụ nó cũng đâu có đòi hỏi đến như vậy.
Thẩm Thịnh Quân: 【Không thể.】
Hắn thẳng thừng từ chối yêu cầu của Chu Tô, bây giờ hắn rất cần một mã code hoàn chỉnh từ tay của Lạc Ngâm Tam, nếu bây giờ cho y nghỉ phép thì ai sẽ tiếp tục sửa chữa cho hắn đây?
Chu Tô đối với điều này lại bất mãn không thôi, đã lâu lắm rồi nó không thể ở cùng Lạc Ngâm Tam, tất cả cũng đều do hắn cứ liên tục giao nhiệm vụ cho y khiến y ngày nào cũng đều bận tối mặt tối mũi ở phòng nghiên cứu. Vốn dĩ nó nhận nhiệm vụ hắn đưa ra cũng vì muốn xin xỏ điều này, vậy mà hắn lại không đồng ý, công sức của y những ngày qua xem tốn công vô ích rồi.
Chu Tô không cam tâm, quyết định đánh liều một phen để thăm dò:【Thẩm Thịnh Quân, ngài nghĩ sẽ như thế nào nếu Hoàng thiếu gia biết người gián tiếp gây ra những ồn ào ở Kim gia ngày hôm qua chính là ngài đây?】
Thẩm Thịnh Quân:【Cậu đang đe dọa tôi?】
Chu Tô: 【Nào dám, tôi chỉ là nghĩ sao nói vậy mà thôi.】
Thẩm Thịnh Quân cười lạnh nhắn lại một tin khiến nó lập tức im bặt, chỉ xem chứ không dám nhắn lại: 【Nếu chuyện này bại bộ, không chỉ ảnh hưởng đến tôi mà cậu cũng sẽ bị liên lụy. Tôi chắc chắn sẽ chuyển cậu đến một đơn vị khác, không để cho cậu cùng Lạc Ngâm Tam có cơ hội gặp mặt nhau trong quân khu. Chính vì vậy, đừng có dại dột mà đem chuyện này ra đe dọa tôi.】
Nó còn biết nói gì? Với tính cách của Lạc Ngâm Tam, nếu biết nó làm ra chuyện ảnh hưởng đến người cấp trên mà y vẫn luôn kính trọng thì không cần đến lượt hắn ra tay, y cũng sẽ chủ động từ mặt nó cho mà xem. Lời nói vừa nãy cũng chỉ là lớn mật nói đùa chứ nó nào dàm làm thật, nó vẫn còn muốn sống tốt chưa muốn chết sớm đâu.