"Mỗi ngày vui vẻ một chút." Tần Thanh mở mắt ngái ngủ, theo thói quen khẽ hát lên một câu. Tần Thanh mặc quần áo chỉnh tề, cầm ca rửa mặt và bàn chải đánh răng trên tay. Sau đó cô đi dép lẹp xẹp bước vào phòng tắm. Buổi sáng, mọi người ai bận việc nấy, đến trưa mới tụ họp ở phòng ngủ. Tần Thanh đang ngồi gắp thức ăn trên bàn, đột nhiên chuông điện thoại từ trên giường cô bất chợt vang lên. "Phải..... Được...... Cám ơn." Tần Thanh một tay nghe điện thoại, một tay vội vã lấy giấy bút ghi chép.
Vừa mới cúp điện thoại, Phô Đại Lưu nghiêng mình qua nhìn vào tờ giấy trên bàn, cười cười hỏi: "Có người gọi điện hẹn cậu phỏng vấn sao? Lại là công ty nào thế?" Cô nhấn mạnh chữ “lại” có ý mỉa mai Tần Thanh. Phô Đại Lưu lên giọng: "Tập đoàn Đỉnh Thành sao? Chính là tập đoàn Đỉnh Thành đã quyên góp giúp đỡ trường chúng ta xây dựng thư viện mới sao?" Tần Thanh thở dài: "Người phụ đạo lớp tớ luôn xem thành tích là quan trọng nhất, cho nên tất cả sinh viên trong khoá, ai cũng phân thành từng nhóm học tập. Bên cạnh đó, năm nào trường cũng tuyển sinh rất nhiều sinh viên vào đây, đầy ắp người. Nếu ai tớ cũng để ý thì lúc đó tớ giống như cưỡi lừa tìm ngựa vậy."
Băng Tả vẫn đang xem truyền hình, nghe vậy cô đột nhiên tức giận nói: "Người phụ đạo cũng chỉ vì công việc của cô ấy thôi chứ còn lâu cô ấy mới quan tâm đến chúng ta." Giọng Đại Lưu nhẹ nhàng: "Một công việc tại thành phố lớn sao cậu có thể dễ tìm thế?" Một lát sau, Tần Thanh nói: "Cuối cùng tớ cũng được mời đi dự phỏng vấn. Nếu tớ được nhận vào làm việc ở tập đoàn đó thì dù là chân chạy vặt hay nhân viên tiếp thị thì tớ cũng nhận, chỉ cần họ trả lương cao cho tớ là được."
Bình luận truyện