Phàm Tình Tục Ái

Chương 44



"Làm gì mà bí mật như thế? Tớ nhìn khuôn mặt cậu ngời ngời hạnh phúc thế kia, cũng đoán được rằng cậu cũng đang yêu đây.” Lữ Đan đẩy đẩy cánh tay Tần thanh nói tiếp: "Cậu kể tớ nghe một chút đi. Dù sao tớ cũng lớn hơn cậu vài tuổi, tớ cũng có thể cho cậu một chút ý kiến."

Tần Thanh miễn cưỡng cười, suy nghĩ lại, hỏi: "Môn đăng hộ đối có thật quan trọng đến thế không?"

"Sao vậy? Anh ta là con nhà giàu có sao?" Lữ Đan trợn to hai mắt "Cậu muốn được gả vào nhà giàu?"

"Cậu đừng suy đoán lung tung, tớ chỉ tiện miệng hỏi thôi." Vẻ mặt Tần Thanh có chút bỡn cợt.

Lữ Đan lại nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Việc được gả vào nhà giàu, thực tế ra sao thì tớ cũng không biết nhưng truyền hình cũng có chiếu cảnh này nhiều lắm rồi. Tớ thấy quan trọng nhất chính là ba mẹ anh ta, ngườiDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, thường sẽ không nhận ra được, khi gả vào nhà giàu thì có biết bao nhiêu đau khổ. Tốt nhất cậu nên nhìn thái độ của ba mẹ anh ta đối với cậu rồi sau đó hãy quyết định."

"Nếu như anh ấy không còn ba mẹ?" Tần Thanh lập tức hỏi.

"A?" Lữ Đan càng cảm thấy hứng thú, hỏi: "Vậy anh ta lớn tuổi rồi phải không?"

Không đợi Tần Thanh đáp, Lữ Đan lập tức nói: "Mà cũng không quan trọng lắm. Ở thời đại này, kém nhau bốn năm mươi tuổi cũng không là việc lớn, tuổi càng lớn thì càng có tương lai rộng mở, càng chín chắn để cậu dựa dẫm."

Vẻ mặt Tần Thanh tối sầm: "Anh ta chỉ lớn hơn tớ vài tuổi thôi."

Lữ Đan nhìn cô mỉm cười nói: "Thật sự có người như thế sao? Rốt cuộc người đó là ai?"

"Xin lỗi! Tớ không thể nói với cậu." Tần Thanh làm ra vẻ khó xử nói.

Vẻ mặt Lữ Đan có chút phức tạp, nhìn  chằm chằm vào Tần Thanh, mấy lần muốn nói lại thôi.

Tần Thanh cười nói: "Anh ấy chưa kết hôn."

Lữ Đan cũng cười theo: "Tớ cũng không nghĩ cậu muốn làm vợ bé."

Lúc gần về đến cổng chính công ty, hai người đã đi vào đường dành riêng cho người đi bộ, xa xa còn nhìn thấy có một tấm màn mỏng màu trắng, bốn góc còn có đính dây viền ruy băng màu phấn hồng, gió thổi phất phơ trông thật lãng mạn. Đến gần một chút mới nhận ra, đó là lễ kỷ niệm mừng ngày thành lập cửa tiệm chụp ảnh áo cưới.

Khi đi ngang qua thì Tần Thanh bị hấp dẫn bởi ánh sáng lấp lánh trong tiệm ảnh cưới. Cô không tự chủ bước tới. Áo cưới màu trắng dài xuống tận gót chân, trên áo còn có đính hạt thủy tinh, trong nhất thời cô ngây ngẩn ngắm nhìn, ước mơ sau này mình cũng có lúc được khoác vào một chiếc áo cưới như vậy.

Nhân viên phụ vụ nhanh chóng mời cô vào, sau đó lấy một album ảnh mẫu để giới thiệu với cô. Lúc này Tần Thanh chợt tỉnh táo lại, cô cũng chuẩn bị xoay người bước ra ngoài.

Ngược lại Lữ Đan rất có hứng thú, cô cầm lấy bộ album mà người nhân viên đưa cho mình và lật xem từng trang. 

Người nhân viên cũng lịch sự mang một bộ album mẫu cho Tần Thanh, giới thiệu về các phong cách chụp ảnh độc đáo và những ưu đãi có đi kèm. Tần Thanh lễ phép nhận lấy nhưng chưa hề mở ra đến xem.

Lữ Đan cười hài lòng với những lời quảng cáo của nhân viên nói: "Cô không cần giới thiệu gì với cô ấy hết vì cô ấy sẽ không đến đây chụp ảnh cưới đâu. Mục tiêu của cô ấy là rời xa khỏi nơi đây và sẽ kết hôn với người mình yêu trên một hòn đảo tuyệt đẹp."

Vẻ mặt Tần Thanh có chút lúng túng, thúc giục: "Thời gian không còn nhiều, cậu có muốn đi mua khăn lụa không?" Nói xong cô xoay người bước đi.

Lữ Đan lập tức đuổi theo, kéo cánh tay cô lại, nói: "Khi nào cậu kết hôn thì mời tớ làm phù dâu có được không?"

"Lúc nào thì tớ nói tớ muốn kết hôn? Nói không chừng cậu kết hôn trước tớ đấy.” Tần Thanh nói.

"Chỉ muốn chúc phúc cho cậu thôi. " Lữ Đan cười nói: "Trước khi tớ kết hôn, cậu mời tớ làm phù dâu được rồi."

Tần Thanh kéo cô vào trung tâm thương mại phía trước, đi thẳng đến quầy bán khăn lụa hỏi: "Cậu muốn mua màu gì?"

Lữ Đan vẫn cứ nói: "Tớ khuyên cậu, thừa lúc sức khỏe còn tốt, nhiệt huyết trong người dâng cao, cảm xúc mãnh liệt vẫn còn thì hãy mau chóng kết hôn. Việc kết hôn cũng không nên chần chừ.” Vẻ mặt Lữ Đan oán hận, nói: "Tớ chính là ví dụ tốt nhất đây, trước đây tớ cũng từng yêu một người bạn trai suốt bốn năm trời, kết quả là chết rồi."

Tần Thanh kinh ngạc: "Anh ta chết rồi sao?"

"Là tình yêu chết rồi!" Lữ Đan nói: "Nên anh ta luôn tìm cách trốn tránh tớ."

Tần Thanh hỏi: "Yêu bao lâu thì tránh né?"

"Không biết, chỉ biết là yêu người khác chưa tới một tuần thì quyết định kết hôn, chắc người này không tới ba tháng cũng sẽ bị anh ta trốn tránh thôi. Nghĩ lại, trốn tránh cũng là loại nguy hiểm không nhỏ, còn có rất nhiều cách để trốn tránh đấy." Lữ Đan cầm chiếc khăn lụa màu vàng lên, cẩn thận nhìn: "Tốt nhất vẫn là hỏi trái tim của chính mình, hai người có muốn vĩnh viễn ở cùng nhau hay ở cùng nhau vì vấn đề khác, việc này cũng khó đoán trước được. Kết hôn không thể quyết định vội vàng được."

Tần Thanh vừa ngượng ngùng lại oan ức thấp giọng nói: "Tớ cũng không mong mình phải kết hôn."

Lữ Đan nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, đến gần thì thầm vào tai cô nói: "Hiện tại đang thịnh hành kiểu “phụng tử thành hôn”( ý là cha con cưới nhau, ở đây chỉ là người trẻ kết hôn với người già) đấy."

"A?" Tần Thanh kinh hãi, trầm mặc, chốc lát mới nhỏ giọng nói: "Một kiểu bức hôn đây mà, cũng thật quá đáng thương."

"Chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Tốt nhất cậu nên dùng đá thử vàng." Lữ Đan quay về tấm gương để cột chiếc khăn lụa lên cổ mình, nhìn thấy Tần Thanh đăm chiêu, Lữ Đan nhếch miệng lên xoay người nói: "Cậu thực sự yêu anh ta đến nỗi không dám thử anh ta một một lần sao?" Cô cũng lấy chiếc khăn lụa trên cổ xuống, đưa cho nhân viên bán hàng nói: "Giúp tôi gói lại."

Tần Thanh nhìn Lữ Đan với ánh mắt vui vẻ, nhàn nhạt nói: "Hà tất phải như vậy."

Giờ nghỉ trưa qua đi, Tần Thanh chuyên tâm vùi đầu làm việc, hiệu suất cao hơn so với bình thường, ngón tay cũng nhanh chóng lướt trên bàn phím, từng chữ số được in ra đầy đủ trên mặt giấy A4.

Hơn ba giờ, Tống Vũ Thành đột nhiên gọi điện thoại tới.

"Hiện tại anh đang ở bãi đậu xe, anh ở trong xe chờ em." Tống Vũ Thành ở phía bên kia điện thoại nói.

Tần Thanh ngẩn người một chút, cũng không hỏi nhiều đáp: "Được rồi, em lập tức xuống ngay."

Cô cũng dọn dẹp chuẩn bị nghỉ, vội vã đi tới lầu một, Tống Vũ Thành cũng mở cửa xe cho cô.

"Giờ mình làm gì?" Tần Thanh vừa ngồi vào đã lập tức hỏi.

"Không có gì, hôm nay anh rảnh rỗi, muốn dẫn em đi dạo." Tống Vũ Thành vừa khởi động xe vừa nói: "Anh chưa bao giờ chở em đi dạo phố mà."

Tần Thanh nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ: "Không cần chìu ý em." Cô nhỏ giọng nói: "Em không muốn nghỉ ngơi."

"Trên đường mình đi có rất nhiều tiệm bán nữ trang." Tống Vũ Thành mở của xe, nhìn phía trước xe nói: "Anh muốn mua quần áo cho em."

Phản ứng đầu tiên của Tần Thanh là cúi xuống nhìn y phục trên người mình, bộ này cũng mới mua không bao lâu, kiểu dáng vẫn còn mới mẻ độc đáo, không cũ đến mức bị ghét bỏ.

"Em không thiếu quần áo, lần trước anh mua một vali quần áo, em cũng chưa mặc hết." Tần Thanh lập tức nói: "Không cần mua nữa."

Tống Vũ Thành cười nhìn cô: "Có nhiều quần áo có cái gì không tốt?"

"Không phải, chỉ là..." Tần Thanh cũng không nói được hiện giờ mình đang suy nghĩ gì nên cô cũng không nói thêm gì nữa.

Xe rất nhanh đi tới một trung tâm thương mại khá sang trọng, Tống Vũ Thành đậu xe xong thì thuận miệng nói: "Đến rồi, đi xem một chút đi."

Anh kéo Tần Thanh vào một cửa tiệm sát lề đường. 

Đây là quầy chuyên bán quần áo nữ, nhìn sơ qua cũng biết nơi này có giá cả không rẻ.

"Chúng ta đi nơi khác thôi." Tần Thanh nhỏ giọng giục "Em thật sự không muốn mua."

Tống Vũ Thành đi thẳng tới cửa kính có trưng bày rất nhiều nữ trang, người nhân viên hướng dẫn lập tức tiến lên nói: "Chào tiên sinh, những thứ này đều là hàng mới nhập về."

"Tôi mua cho cô ấy." Tống Vũ Thành xoay người chỉ Tần Thanh nhìn người nhân viên nói: "Chọn cho tôi mỗi thứ một cái." Nói xong, anh lấy ra một tấm thẻ đưa cho người nhân viên kia.

Trong lòng Tần Thanh "A?" lên một tiếng.

Cô bước đến kéo tay Tống Vũ Thành, còn anh thì lại vỗ vào tay cô.

Người nhân viên lập tức bắt đầu bận túi bụi, trong đó có một quản lý tới nói: "Mời hai vị đến khu nghỉ ngơi chờ chốc lát."Cô ấy dẫn hai người tới khu nghỉ ngơi, có nhân viên đưa hai ly nước tới. Người quản lý kia nói,tiếp: "Hai vị đã đạt mức điểm tối đa trong thẻ vàng, có thể được giảm giá mức ưu đãi là 20% trên tổng hóa đơn mua hàng."

Tống Vũ Thành dường như cũng không có hứng thú với chuyện này, anh không quan tâm quay đầu liếc nhìn về căn phòng bên trái khu nghỉ ngơi này.

Người quản lý lại tiếp tục nói: "Hôm nay vừa đúng là thứ tư, bà chủ chúng tôi cũng có mặt ở đây, để bà tiếp đãi hai vị."

"Ồ?" Tống Vũ Thành nhàn nhạt nói: "Bà chủ chỉ có mặt ở đây vào thứ tư thôi sao?"

"Mỗi thứ tư và thứ sáu, bà chủ mới đến đây thôi." Người quản lý nho nhã lễ độ đáp: "Loại thẻ vàng này nhất định phải được bà ký duyệt. Nếu lúc nào bà ấy không ở đây thì chúng tôi sẽ đưa thẻ tới khách hàng sau."

Đang khi nói chuyện, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người nhân viên bước ra, phía sau là một người phụ nữ trung niên. 

Người phụ nữ kia trực tiếp đi tới, mỉm cười ngồi đối diện hai người bọn họ. Bà vừa muốn mở miệng thì trong nháy mắt bà chăm chú nhìn Tần Thanh.

Tần Thanh cũng nhìn bà từ lúc bắt đầu, đầu óc nhanh chóng hoạt động. Cô không kìm lòng được nhỏ giọng thăm dò: "Dì Thang?"

"Chào con!" Thang Nguyệt Nhưcũng nhanh chóng trấn định "Sao lại trùng hợp như thế chứ?"

"Dì Thang, là dì sao?" Tần Thanh vui vẻ đứng lên, ngồi bên cạnh Thang Nguyệt Như "Dì ở đây sao? Vậy là chúng ta vốn ở cùng một thành phố."

Thang Nguyệt Như lễ phép mà xa cách cười cười: "Đúng đấy! Các con tới đây mua quần áo à?" Bà nhìn về phía Tống Vũ Thành.

"Chào phu nhân Hình." Tống Vũ Thành ngồi đối diện đúng lúc mở miệng nói.

Thang Nguyệt Như nghe vậy hơi cười cười: "Ở đây, hãy gọi dì là dì Thang được rồi."

"May là được gặp dì." Cả người Tống Vũ Thành rút về ghế sô pha, dù bận nhưng vẫn ung dung tự giới thiệu mình "Cháu tên Tống Vũ Thành."

Thang Nguyệt Như khi nghe đến tên Tống Vũ Thành thì cả người run lên.

Một người phụ nữ tao nhã cũng không có cách nào tiếp tục duy trì dáng vẻ đó nữa mà thay vào đó bà nhìn Tống Vũ Thành như thấy ma giữa ban ngày, lại nhìn Tần Thanh, vẻ mặt càng ngày càng trở nên sợ hãi.

"Hai người..." Giọng Thang Nguyệt Như có chút run rẩy "Hai người..."

Tần Thanh mau chóng nói tiếp: "Anh ấy là bạn cháu."

"Bạn sao?" Thang Nguyệt Như đột nhiên nắm chặt tay Tần Thanh "Bạn gì?"

"Chính là..." Tần Thanh bị kéo tay nên cũng hơi lo lắng, cô nhìn Tống Vũ Thành, sau đó nói với Thang Nguyệt Như "Là bạn bình thường."

Thang Nguyệt Như thở dài, cả người đều căng thẳng.

Tống Vũ Thành liếc nhìn người nhân viên, tất cả quần áo đã được đóng gói cẩn thận. 

“Cũng không quấy rầy phu nhân nữa." Tống Vũ Thành đứng lên, nhìn Thang Nguyệt Như, ý tứ sâu xa nói: "Sẽ có cơ hội gặp lại."

Anh kéo tay Tần Thanh nói: "Chúng ta đi thôi."

"Tạm biệt dì Thang." Tần Thanh vội vàng nói.

Thang Nguyệt Như sững sờ ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv