Phàm Tình Tục Ái

Chương 30



Sáng sớm, Tần Thanh dậy sớm để chờ tài xế lái xe đến đón mình.

Chưa đến chín giờ, cô nhận được cuộc gọi từ tài xế, nói rằng xe đã chờ sẵn dưới lầu.

Tần Thanh nhanh chóng xuống lầu, một tài xế trung niên đang đứng bên cạnh chiếc xe BMW màu đen chờ đợi cô.

Tài xế lịch sự mở cửa xe cho cô, cũng giữ khoảng cách như chủ tớ khiến Tần Thanh cảm thấy mình không cần quá nhiều lời với ông.

Tang lễ được cử hành tại công viên Cẩm Hoa, kế núi gần sông, còn có phong thuỷ hữu tình gần huyệt mộ của ông. 

Bên ngoài công viên còn có vô số vòng hoa, xe đậu đếm không hết. 

Trong khoảng hơn 1000 mét, có nhiều nhân viên bảo vệ đứng rà soát chung quanh các xe, chủ yếu không muốn cho nhóm ký giả trà trộn vào bên trong lấy tin. 

Mà trong khuôn viên cũng đã hết chỗ đậu xe nên tài xế đành phải dừng xe bên ngoài lề đường. 

Không khí trang nghiêm nặng nề khiến tâm tình Tần Thanh cũng buồn bã. Cô từ từ bước đến cửa chính, có người còn trao cho cô một đoá hoa nhỏ để cô cài lên trước ngực.

Bước vào lễ đường, toàn bộ khung cảnh bên trong chính là sự phối hợp giữa hai màu đen trắng.

Người đàn ông trong hình không nở nụ cười, nghiêm túc lạnh lùng khiến người khác cảm thấy xót xa khi nhìn ảnh ông lần đầu tiên. 

Bên ngoài lễ đường, ai cũng mặc trang phục hai màu trắng đen.

Nhìn cảnh này, Tần Thanh bỗng cảm thấy sợ hãi, núp trong góc không dám bước tới gần.

"Tần Thanh …." Một giọng nói quen thuộc gọi cô từ phía sau.

Cô xoay người lại, Tống Vũ Thành cũng đã đứng trước mặt, ân cần hỏi: "Sao em ăn mặc mỏng manh như vậy?"

Tần Thanh nhìn lại bản thân mình, trên người chỉ *Sócddlllquydoon*mặc bộ chiffon  màu đen, lắc đầu đáp: "Không sao, em không cảm thấy lạnh." Sau đó, cô hối lỗi giải thích: "Vì thời gian quá gấp mà em chưa kịp mua quần áo, nên chỉ còn có bộ quần áo màu đen trông cũng hợp với khung cảnh này một chút."

Tống Vũ Thành hạ giọng nói: "Đi theo anh."

Tần Thanh theo anh đi lên lầu hai và bước vào một gian phòng để nghỉ ngơi.

Phòng cũng không lớn, có đặt một bộ ghế da màu nâu ở giữa phòng. Trên tường có treo hai bộ tranh sơn thủy, một chiếc bàn để trà bánh, ngoài ra còn có một chiếc tủ nhỏ gần đó. 

Vừa bước vào, Tống Vũ Thành liền quay người lại, kéo hai tay cô vào giữa lòng bàn tay mình, nói: "Tay em lạnh như vậy mà còn nói không lạnh? Em ở đây nghỉ ngơi một chút đi. Sau khi chôn cất ba anh xong, anh sẽ đến tìm em."

Tống Vũ Thành buông tay cô, trước khi đóng cửa lại dặn dò: "Ở đây, không được đi đâu."

Máy điều hòa không khí trong phòng vẫn thổi đều đều, Tần Thanh yên lặng ngồi trên ghế sa lon, nhớ lại khuôn mặt của chủ tịch trong hình. 

Khuôn mặt ông cũng giống Tống Vũ Thành, chắc hẳn lúc còn trẻ ông cũng hết sức anh tuấn.

Tần Thanh ngồi đó tưởng tượng ra dáng vẻ của Tống Đỉnh Hứng, không biết khi còn trẻ ông làm cách nào có thể dung hoà được mối quan hệ giữa vợ và người tình của mình.

Đột nhiên trong lòng cô dâng lên vẻ chán ghét về hành động của Tống Đỉnh Hứng, cũng lo lắng không biết Tống Vũ Thành có những hành động thác loạn giống ông lúc còn trẻ hay không? 

Bên ngoài vang lên khúc nhạc buồn, cũng thỉnh thoảng vang lên giọng nói của người điều khiển chương trình thông báo về diễn biến của buổi lễ.

Tần Thanh không muốn mình cứ ở đây đợi như vậy, cô thận trọng mở cửa, núp vào rào chắn phía sau cửa sổ lầu hai len lén nhìn xuống.

Ngay chỗ ngồi dành cho người thân đáp lễ, từ góc độ Tần Thanh nhìn xuống, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Tống Vũ Thành. Anh mặc trang phục tây trang màu đen tuyền, trông anh khá chững chạc và nghiêm trang hơn. 

Mà trên dãy ghế dài, còn có Tống Viễn Hưng với dáng vẻ lịch lãm đang ngồi, ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên ngồi cạnh ông. 

Tần Thanh đoán có lẽ đó là vợ của Tống Viễn Hưng.

Lúc này, ngoài cửa cũng có nhiều người bước vào. 

Giọng nói của người điều khiển chương trình vang lên: "Gia đình họ Lục - Lục Kiếm Xương, Lục Kiếm Hồng bước lên hành lễ."

Đang nói, Lục Kiếm Thăng với trang phục màu đen vội vàng chạy vào. Vẻ mặt anh ta hốt hoảng vì đến muộn. Thậm chí, anh còn chưa kịp cầm hoa trên tay mình. 

Người điều khiển chương trình vội vàng bổ sung nói: "Con trai thứ ba Lục Kiếm Thăng tiến lên phía trước để hành lễ."

"Khom người chào, hai bên chào, cúi đầu ba cái…..người thân đáp lễ."

Nhìn Lục Kiếm Thăng ủ rũ cúi đầu, dáng vẻ rất buồn cười nhưng ở vào thời điểm này, cô thật sự không nên như vậy. 

Tần Thanh lại lần nữa quan sát bức ảnh trắng đen của Tống Đỉnh Hứng, dù nhìn thế nào cũng không thể cảm thấy mình quý trọng và kính nể ông ta được. 

Người đến viếng ngày càng nhiều, mà hai bên hội đường chỗ ngồi *Sócddlllquydoon* cũng chật kín người. 

Cũng không biết có điểm tương đồng hay không mà đột nhiên Tống Vũ Thành xoay người liếc nhìn về phía lầu hai, vừa đúng gặp ngay ánh mắt Tần Thanh đang nhìn xuống.

Tần Thanh bị doạ sợ đến nỗi cô vội vàng lui về trong phòng.

Chỉ trong chốc lát, Tống Vũ Thành bước vào phòng.

Anh bước tới cầm áo khoác màu đen của mình đang để trên ghế, nói: "Nghe lời anh, đừng đi ra ngoài." Nói xong, anh lấy áo khoác lên người Tần Thanh.

"Anh không cần quan tâm đến em, có nhiều người ở dưới đang đợi anh." Tần Thanh vội nói.

"Không cần gấp gáp, mọi người cũng ngồi đó đợi thôi." Tống Vũ Thành đáp.

Tần Thanh kéo áo trên người mình cho ngay ngắn. Chưa kịp nói cảm ơn thì nghe có tiếng gõ cửa mà cửa vốn chỉ được khép hờ.

"Vào đi." Tống Vũ Thành nói.

Trần Thụy len nửa người vào, nhỏ nhẹ nói: "Thành, ba nuôi tôi đến rồi."

"Sao? Bác Vạn?" Tống Vũ Thành cũng rất giật mình hỏi.

Lời còn chưa dứt, cửa bị mở ra hoàn toàn, có hai người đàn ông áo đen đứng ở cạnh cửa, một người đứng ở cửa trong, một người đứng ở ngoài cửa.

Sau đó, một người đàn ông trung niên trông có vẻ cao quý, mặc trang phục màu đậm bước tới, nhìn thấy Tống Vũ Thành liền cất tiếng gọi: "Cháu trai."

Tống Vũ Thành sãi bước đi tới: "Bác Vạn, sao bác lại đến đây?" Nói xong, anh bắt cánh tay của ông.

"Bác và ba cháu là bạn bè thân hữu cũng nửa đời người, sao tang lễ ông ấy mà bác lại không đến? Như vậy cũng thật quá hạ thấp bác rồi." Ông tiếp tục nắm tay Tống Vũ Thành đi tới trước sô pha ngồi xuống, tiếp tục khen ngợi nói: "Nửa năm trước, bác gặp ông ấy ở Newyork. Lúc đó bác thấy ông cũng không tệ lắm, không ngờ lại đi nhanh như vậy. Tính ra, bác chỉ lớn tuổi hơn ông ấy mấy tuổi thôi, chúng ta thật sự già rồi."

Tần Thanh lui lại sau ghế sa lon, đứng phía sau Tống Vũ Thành, rũ mắt thầm cầu xin đừng ai để ý đến mình. 

"Ba cháu đi đột xuất, cũng không quá đau khổ. Ông ra đi vì bệnh cũ tái phát." Tống Vũ Thành nói xong rót nước mời ông, lễ phép hỏi: "Cháu biết bác đến viện tu dưỡng Vancouver, lần này bác trở về bao lâu?"

Ông nhận lấy ly trà, than thở  nói: "Bác cũng suy nghĩ rất nhiều rồi, dù nghỉ ngơi mấy ngày cũng thật sự không thể tìm kiếm được người tài giỏi trong thời gian ngắn như vậy. Những thanh niên trẻ tuổi thời nay giống như nhãn cao thủ đê (ý nói tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp)."

Tống Vũ Thành hiển nhiên gật đầu: "Tháng trước cháu cũng có nghe nói về chuyện này."

Ông nói: "Mất hàng là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn, vì thế bác phải hy sinh thôi."

"Có mấy đứa thế thân thì tốt rồi." Tống Vũ Thành tự nhiên nói.

Ông vỗ vai Tống Vũ Thành, thân thiết nói: "Bác muốn nói có con trai như cháu là tốt rồi."

Ông liếc mắt nhìn Tần Thanh đang đứng phía sau lưng Tống Vũ Thành.

Khi Tần Thanh nhìn thấy ánh mắt hiên ngang mạnh mẽ của ông ta thì nhất thời sợ hãi, cả người cũng khẽ run rẩy. 

Lúc này, Tống Vũ Thành cũng xoay người lại, nói chuyện tự nhiên với Tần Thanh: "Em lại đây, đây là Vạn Cửu Gia, cứ gọi là bác Vạn, là bạn thân của ba anh cũng là người cưng chìu anh từ nhỏ đến bây giờ."

Tần Thanh vội bước tới theo lời Tống Vũ Thành gọi, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Vạn Cửu Gia hơi gật đầu nhưng vẫn nhìn cô với ánh mắt sắc bén.

"Đây là Tần Thanh." Tống Vũ Thành nghiêng người kéo tay Tần Thanh đến gần sát mình và giới thiệu: "Em cứ ngồi đi, không cần đứng."

Hành động thân mật quá rõ cũng không cần giới thiệu nhiều.

Tần Thanh theo lực kéo của Tống Vũ Thành ngồi bên cạnh anh, sợ hãi cúi đầu.

Vạn Cửu gia đột nhiên cười: "Đứa cháu này không sợ ba cháu trách cứ à."

Tống Vũ Thành cũng hơi mỉm cười: "Nếu ba cháu biết, ông còn không kịp vui mừng chứ đừng nói là trách cháu."

"Nếu thật là vậy, sao ông không đồng ý bác nhận cháu làm con nuôi?" Vạn Cửu gia thuận miệng nói, ngay sau đó gật đầu: "Cũng tốt, không làm con nuôi cũng đúng." Ông thở dài một tiếng, nói: "Bây giờ ngay cả con rể cũng làm không được, ba đứa con gái của bác đúng là vô dụng." Vạn Cửu Gia cười nhạt nói: "Bác vốn định gả Dương Đình cho cháu nhưng nha đầu kia cũng không có động tĩnh gì, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, đến giờ cũng chưa có cơ hội tiến tới với cháu."

Tống Vũ Thành lập tức an ủi ông: "Cháu đã phụ lòng các em ấy."

Vạn Cửu Gia đưa mắt nhìn Tần Thanh và Tống Vũ Thành, ông đi một vòng chung quanh, nói: "Rất có tướng vợ chồng."

Tống Vũ Thành quay đầu liếc nhìn Tần Thanh, đáy mắt có tia ấm áp.

Tần Thanh nhìn xuống đất, thân thể gượng cứng, sắc mặt khẽ biến thành ửng hồng.

"Ba cháu biết chưa?" Vạn Cửu Gia hỏi.

"Cháu cũng đã từng kể với ông ấy." Vẻ mặt Tống Vũ Thành dường như tiếc nuối, nói: "Vốn định chờ ông khỏe mạnh, đợi thời điểm tốt thì cháu dẫn Tần Thanh đến ra mắt ông ấy.”

Vạn Cửu Gia vỗ vào bàn tay anh, an ủi: "Dưới suối vàng, nếu ông ấy biết nhất định sẽ rất vui mừng. Còn nữa, " Vẻ mặt Vạn Cửu Gia nghiêm túc, nói: "Vẫn có một số việc cháu nên nghe thì tốt hơn, vất vả lắm ba cháu mới thoát khỏi chuyện làm ăn đen tối. Vậy cháu cũng không nên đi theo vết xe đổ của ông ấy. Ông chỉ còn mình cháu là con trai nên cháu nhất định phải làm ăn chân chính.”

Vạn Cửu Gia giương mắt nhìn Trần Thuỵ đứng bên cạnh, không nhanh không chậm nói: "Thụy, khi nào dự định về giúp ba?"

Trần Thụy một mực cung kính đáp: "Theo sự sắp xếp của ba nuôi."

"Tạm thời con cứ ở lại phụ giúp A Thành đi." Vạn Cửu Gia đứng lên, bước về phía cửa, nói vọng lại: "Có chuyện gì cứ thông báo với ba, đến lúc đó tự nhiên có người phải làm chuyện nên làm."

Tống Vũ Thành nắm tay Tần Thanh cùng nhau đứng lên, tiễn Vạn Cửu Gia đến tận cửa. Anh dùng sức nắm chặt tay Tần Thanh không buông giống như đang muốn biểu đạt tình yêu và lưu luyến không rời. Sau đó anh cũng buông tay ra, để Tần Thanh đứng bên trong.

Tần Thanh một mình ở lại trong phòng nghỉ, khuôn mặt thoắt đỏ, thoắt trắng, nhất thời những tin tức kia khiến cô không thể tiêu hóa được.

Lúc này cô mới biết rõ ràng, mình hiểu biết về Tống Vũ Thành quá ít.

Tại sao khi ở bên một người mà mình lại chưa hoàn toàn hiểu hết về con người anh ta thì cô lại nhanh chóng yêu hết mình như vậy? 

Không tỉnh táo thì sao? Đối với cô, quá khứ của Tống Vũ Thành không quan trọng. Vào giờ phút này, Tần Thanh cũng tình nguyện trao phần tình cảm từ đáy lòng mình cho anh, chỉ cần anh yêu cô và cô yêu anh là đủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv