Dịch: Duẩn Duẩn
Trước sự nghỉ việc đột ngột của Tần Diểu Diểu, Phạm Ca không kịp phản ứng.
Chỉ mới một ngày không gặp, Tần Diểu Diểu đứng trước mặt cô giống hệt bệnh nhân vừa mới qua cơn bạo bệnh, không duyên dáng và xinh đẹp động lòng người như mọi khi, thậm chí giọng điệu lúc đưa đơn nghỉ việc cũng vô cùng sốt ruột.
Phạm Ca cau mày! Cô nàng này dường như có dấu hiệu trút giận lên chính mình thì phải.
Ôn Ngôn Trăn, người đang chuẩn bị đi làm, theo thói quen vỗ nhẹ lên mặt Phạm Ca và nói: Anh đi làm đây.
Đi được mấy bước chợt dừng lại, quay đầu hỏi: "Mới rồi hình như tôi có nghe Cô Tần muốn từ chức?"
"Vâng, thưa Ôn tiên sinh!" Tần Diểu Diểu trông có vẻ thiếu kiên nhẫn ban nãy liền chuyển sang thái độ khúm na khúm núp ngay tức thì: "Gần đây tôi đang trong tình trạng khá tồi tệ, tôi sợ..."
Ôn Ngôn Trăn khoát tay: "Được rồi, tốt hơn hết là cô nên giải thích với vợ tôi cho rõ!"
Sau khi Ôn Ngôn Trăn đi, Tần Diểu Diểu liền mở TV lên, chỉnh đến kênh của đài truyền hình quốc gia. Tin chính trị nổi bật sáng nay là một quan chức cấp cao ở Thanh Đảo đã bị cách chức do tác phong không chuẩn mực. Trên TV còn chiếu lại hình ảnh ông quan chức kia bị cảnh sát bắt lên xe. Ông ta độ khoảng năm mươi tuổi, Phạm Ca từng nhìn thấy ông ta rất nhiều lần trên sóng truyền hình, là một chính khách rất năng động.
"Ông ấy là bố tôi!" Tần Diểu Diểu chỉ người đàn ông ấy, hờ hững nói: "Đương nhiên là kiểu ông bố không thể công khai ra ánh sáng. Ông ấy thậm chí còn không dám cho tôi tiền tiêu vặt, vì sợ sẽ biến thành cục diện thế này."
"Giờ Ôn phu nhân đã hiểu vì sao tôi muốn nghỉ việc rồi chứ!" Tần Diểu Diểu tắt TV, vẻ mặt thờ ơ: "Tôi đã mua vé rồi! Tôi muốn rời khỏi đây mãi mãi!"
Ngày 16 tháng 1 năm 2012, Tần Diểu Diểu đâm đơn nghỉ việc với Phạm Ca.
Phạm Ca biết lúc đi Tần Diểu Diểu vạn phần không cam lòng, về phần tại sao không cam lòng, cô cũng không muốn tìm hiểu.
Trong mơ hồ, Phạm Ca loáng thoáng cảm thấy Tần Diểu Diểu cực kỳ giống với một người nào đó, và cô cũng lờ mờ đoán được Tần Diểu Diểu không chỉ đơn thuần đến bên cô.
Lần cuối cùng Phạm Ca nhìn thấy Tần Diểu Diểu là khi cô ta bận một bộ quần áo màu xanh đậm. Màu sắc ấy mang đến cho cô một cảm giác ủ dột và ảm đạm, giống hệt cái cảm giác mà Tần Diểu Diểu cho cô ngày hôm đó vậy.
Kể từ ấy, Phạm Ca không gặp lại Tần Diểu Diểu lần nào nữa.
Qua một khoảng thời gian, Phạm Ca nghe nói Tần Diểu Diểu đã đến Pra-ha. Tất nhiên đây đã là chuyện xảy ra vài năm sau đó. Có người nói Tần Diểu Diểu đến đó để gặp một người.
Trong khi Tần Diểu Diểu đang đứng ở quảng trưởng Pra-ha rộng lớn thì Phạm Ca lại đang nhảy múa ở một thị trấn nhỏ có tên là Notting Hill, thích thú nắm tay Tiểu Cao cùng tham gia lễ hội Notting Hill Carnival hàng năm!
***
Tối thứ tư, nom Lạc Phạm Ca có gì đó rất khác thường. Cô không xem chương trình thế giới động vật phát sóng vào khung giờ vàng mỗi tối hàng tuần như thường lệ, mà kéo tay Ôn Ngôn Trăn la hét đòi về phòng, thậm chí không hề sợ dì giúp việc nghe thấy sẽ suy nghĩ bậy bạ.
Được, được, được, về phòng thì về phòng. Xế chiều hôm nay, anh có đưa cô đến bệnh viện kiểm tra toàn thân nên chắc giờ cô thấy mệt. May mắn là tất cả các chỉ số bác sĩ đưa ra đều ổn định, ngoại trừ...Khụ khụ...
Sau khi tắm xong và an vị trên chiếc giường êm ái, anh dựa nửa người vào đầu giường, đọc diễn cảm tác phẩm "Mặt trời vẫn mọc" của đại văn hào Hemingway cho Phạm Ca nghe thể theo yêu cầu của cô.
Lúc này anh đang bắt chước giọng của nhân vật Jack Barnes và nữ chính trong tiểu thuyết.
"?? ???̂?? ??̂? ??? ?̛?"
"???̂?? ??̂? ???? ?? ??̂̀? ???̃? ??̉ ???̛?̛̀? ?? ??? ??? ???̣? ??̀? ??."
Người nào đó còn đang đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn bỗng phì cười sặc sụa. Nụ cười ấy mang theo hơi thở ấm nóng dội thẳng vào lồng ngực anh, khiến cả người anh ngứa ngáy, không khác gì sợi lông tơ cào nhẹ trái tim anh.
Ôn Ngôn Trăn khẽ di chuyển cơ thể mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Phải biết rằng anh nỗ lực lắm mới có thể tập trung vào cuốn sách khi mà vây quanh anh toàn là hơi thở thơm ngát của cô. Nhưng ngay cả khi anh đã hao tổn sức lực để không nghĩ đến cô, thì anh vẫn đọc sai tên nhân vật như thường.
Khép quyển sách lại, Ôn Ngôn Trăn liếc nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi.
"Ngủ thôi nào!" Ôn Ngôn Trăn dịu dàng xoa tóc cô.
Cô nàng nằm úp sấp trên người anh không nhúc nhích, chỉ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn anh một cách rất đáng yêu, dẩu môi hỏi: "A Trăn, anh nói xem, anh có giống như Jack Barnes không?"
"Giống điều gì cơ?" Cô cứ chăm chú nhìn anh như thế làm người anh rạo rực hết cả lên. Ánh mắt anh lơ đãng rơi trên môi cô. Màu môi giống hệt cánh hoa hồng, mặc dù không kiều diễm đến vậy nhưng thoạt nhìn vừa mềm mại lại vừa non nớt, khiến người ta không nhịn được muốn ngậm luôn cả phiến môi ấy vào miệng, rồi dùng đầu lưỡi lướt nhẹ qua, cho đến khi nó trở nên ướt át và óng ánh mới thôi.
"Thì là..." Cô kéo dài giọng: "Anh sẽ mềm nhũn cả người khi em chạm vào anh chứ?"
Khi từ "mềm nhũn" ấy thốt ra, Ôn Ngôn Trăn phải hít sâu vào một hơi. Chết tiệt, bàn tay của Lạc Phạm Ca đã đặt ở đó.
Tay cô vói vào trong đồ ngủ, mò đến trước ngực anh, lướt qua lướt lại hai điểm trên ngực, như làn gió mùa xuân quét qua mặt hồ, mềm mại và không một tiếng động, nhưng có thể kéo theo cả dòng nước! Miệng cô còn không thôi nói những lời làm người ta kinh ngạc. Cô chớp đôi mắt tròn vo, ấn tay vào hai điểm trước ngực anh như một đứa trẻ tò mò.
"A Trăn, thì ra...em tưởng chỉ có phụ nữ mới phản ứng thế này, không ngờ đàn ông cũng vậy. Thần kỳ quá, em còn tưởng chỉ có chỗ đó..."
Ánh mắt cô ám chỉ về chỗ nào đó đang 'tung bay theo chiều gió': "Em còn tưởng chỉ có chỗ đó...mới có thể cứng được..."
Ôn Ngôn Trăn gắt gao nhắm chặt mắt, nhắc nhở bản thân mình, không được nhìn Phạm Ca, cũng không được chú ý đến hai chú thỏ tinh nghịch lấp ló dưới lớp áo ngủ chạm rỗng ấy. Mỗi hơi thở nhịp nhàng lên xuống, nó lại như muốn thoát ra ngoài!
Có thể, Ôn Ngôn Trăn, mày có thể! Hãy nhớ đến lời giáo huấn của ngài sĩ quan trong cánh rừng ở Nga, ông ta đã hét to mệnh lệnh vào tai bọn họ: Các đồng chí, hãy tưởng tượng bản thân đang mắc kẹt dưới đầm lầy. Tất cả sẽ làm gì để thoát ra khỏi đấy với tốc độ nhanh nhất.
Siết chặt nắm tay. Đúng vậy, anh có thể! Ôn Ngôn Trăn gắng gượng đè nén chỗ nóng bừng bừng như lửa ở phía dưới. Anh mở mắt ra, đeo lên một biểu cảm dịu dàng nhất, bắt lấy bàn tay đang 'lia bậy lia bạ' trên ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Thôi nào, Phạm Ca. Mình ngủ thôi, sáng mai anh còn phải bắt chuyến bay sớm!"
Không phải là không muốn, mà ngược lại rất rất muốn là đằng khác, nhưng phải đành chịu. Chiều nay ở bệnh viện, bác sĩ đã nói bóng nói gió với anh, chuyện giường chiếu nên khắc chế lại, cơ thể Phạm Ca cần thời gian nghỉ ngơi điều độ!
Đó không phải lần đầu tiên bác sĩ ám chỉ với anh như thế.
Đúng vậy, gần đây bọn họ làm quá thường xuyên!
Ôn Ngôn Trăn 'trăm cay nghìn đắng' mới có thể bắt lại bàn tay ấy, hiềm một nỗi chủ nhân của nó không hợp tác chút nào, dứt khoát quấn lấy anh như con gấu túi.
"A Trăn, em ghét cô y tá nói chuyện với anh chiều nay." Cô lầu bà lầu bầu trên người anh.
"Người ta nói với anh về kết quả kiểm tra sức khỏe của em mà. Đều là chuyện công đúng không nào?" Ôn Ngôn Trăn bó tay với cô.
"Không!" Cô bĩu môi, ứ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ: "Cô ta cố ý kéo dài thời gian nói chuyện với anh, không những thế còn dùng ánh mắt láo liên sàm sỡ anh nữa!"
Ôn Ngôn Trăn đang định kéo người nằm sấp trên người mình xuống thì bất thình lình run bắn lên.
Lạc Phạm Ca vươn tay vào áo anh, véo hai điểm trước ngực anh một cái thật mạnh, hung dữ nói như thật: "A Trăn, em cá là cô ta muốn sàm sỡ chỗ này của anh đấy..."
"Lạc Phạm Ca!" Ôn Ngôn Trăn sừng sộ lên.
"Không chỉ ở đấy đâu, còn..." Cô dừng lại một chút, sau đó vừa di chuyển tay vừa nói: "Còn ở đây nữa cơ!"
Được rồi, được rồi, giọng nói của ngài sĩ quan lại hiện ra: Các đồng chí, hãy tưởng tượng bản thân đang mắc kẹt dưới đầm lầy. Tất cả sẽ làm gì để thoát ra khỏi đấy với tốc độ nhanh nhất. Thôi nào, tưởng tượng đi nào.
Ôn Ngôn Trăn nhắm mắt lại, nhưng Phạm Ca chắc chắn là cố ý, cô cố ý thò tay vào nơi nào đó, từ từ chậm rãi, rõ ràng ngón tay chỉ nhẹ nhàng vờn qua, song chính cái nhẹ nhàng ấy lại tạo ra một sức mạnh to lớn như cơn lốc xoáy.
Ngón tay út be bé cuối cùng cũng đến vùng trung tâm bão, giữ lấy nó!
Ôn Ngôn Trăn thở dồn dập từng cơn như sắp chết. Tưởng tưởng, hãy tưởng tượng...
Nhưng tưởng tượng cái gì? Đúng rồi, đúng rồi, là khi mắc kẹt dưới đầm lầy.
Chỉ là Phạm Ca không để anh yên! Cô dịu dàng thở bên tai anh:
"A Trăn à, anh nhạy cảm quá. Em vừa mới chạm vào, nó liền cứng lên... Hình như em thấy nó lớn và cứng hơn bình thường đấy!"
Lớn....Lớn! Cứng....Cứng!!!
Lần này, mấy lời giáo huấn của ngài sĩ quan quân đội cùng với lời ám chỉ buổi chiều của bác sĩ đã bay xa tít mấy ngàn dặm.
Chỉ còn lại duy nhất, duy nhất một mình cô. Động tác của cô có thể dễ dàng khiến anh bay lên tận trời xanh rồi ngoắt cái rơi xuống tận vực thẳm.
Anh lôi bàn tay đang mò mẫm trên người ra vòng quanh eo mình, rồi thuận thế lật người áp cô xuống dưới. Cơ thể cô mềm mại như chiếc lá non treo đầu cành. Anh úp người xuống, dùng nơi mà cô nói to và cứng hơn bao giờ hết tìm em gái nhỏ của mình. Dừng lại chỗ bắp đùi non, ấn vào giữa hai đùi cọ cọ, ma sát qua lại, cọ cho tới khi mặt cô đỏ tới tận mang tai.
"Bé hư hỏng." Anh nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi cô: "Mới nãy trông em lão luyện lắm mà?"
Mặt cô đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
"Em có mệt không?"
Cô nàng lắc đầu.
"Muốn không?"
Cô nàng gật đầu.
Nhưng cô nàng thỏ thẻ nói lên yêu cầu của mình, A Trăn, em không muốn đi từ phía sau...
Đó là một Phạm Ca mà Ôn Ngôn Trăn chưa từng thấy trước đây, một Phạm Ca mềm mại, quyến rũ và hồn nhiên đến lạ!
Khi anh muốn cô mềm mại như vũng nước, cô sẽ biến thành vũng nước tù đọng giữa ngày xuân. Khi anh muốn cô bền bỉ như dây leo, cô sẽ biến thành sợi dây leo quấn chặt lấy anh, vươn cao mãi đón vầng dương chói lọi.
Anh đòi hỏi cô không chút ngơi nghỉ, còn cô thì phối hợp với anh không biết mệt mỏi.
Khoảnh khắc làm cô đau, cô sẽ khóc, khóc rấm rứt, ngắt quãng như đứa trẻ sơ sinh. Giây phút làm cô vui sướng, cô sẽ gọi tên anh, tiếng gọi thổn thức, đầy ắp tin yêu từ tận con tim như chạm tới bến bờ của hạnh phúc. Và khi nghe thấy cô âu yếm gọi mình, anh lại bắt đầu một vòng va chạm mạnh bạo hơn, cho đến khi tiếng kêu của cô vỡ vụn thành từng mảnh.
Anh cũng thích chơi mấy trò xấu, chẳng hạn như không đưa tất cả vào, chỉ hững hờ di chuyển ở bên ngoài, như có như không, rồi thoáng chốc, cô liền đánh anh, bằng nắm đấm nho nhỏ trắng hồng.
Đến khi chọc cô tới nóng nảy, cô sẽ chủ động khom người xuống. Nhưng khi cô khẽ khom người, anh lại lùi ra một chút, cô liền lắc chiếc eo nhỏ, dùng chân quấn lấy anh, ngặt nỗi sức cô không đủ.
Cuối cùng cô cầu xin anh, A Trăn, cho em!
Anh chợt xộc thẳng vào, nặng nề và dữ dội, đâm sâu đến tận cùng. Cơ thể anh run rẩy, và cơ thể cô cũng thế, giống như hai chiếc lá mỏng manh, chao liệng giữa trời xanh.
Rồi cô ghim dấu răng sắc nhọn của mình lên bờ vai anh, và đến lúc rời đi, cô hôn lên đôi môi anh, nói với anh biết rằng.
"A Trăn, em yêu anh!"
Người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt. Sỏi đá còn biết đau cơ mà. Là người, ai chẳng có trái tim, chẳng có tâm hồn, chẳng từng rơi nước mắt... Ngay lúc đó, Ôn Ngôn Trăn cuối cùng cũng đã biết, giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt mình mang tên hạnh phúc.
Hạnh phúc ấy đến từ một người phụ nữ có tên Lạc Phạm Ca!
Vào lúc 8 giờ sáng, ngày 20 tháng 1 năm 2012, như thường lệ mỗi thứ năm hàng tuần, Ôn Ngôn Trăn lại ngồi xe đến sân bay để bắt chuyến bay sớm nhất từ Thanh Đảo đến Hồng Kông.
Lúc rời khỏi nhà, vợ anh vẫn đang say sưa ngủ. Trên tủ đầu giường anh có đặt hai vé nghe nhạc cổ điển vào lúc 8 giờ tối, bên cạnh còn dán một tờ giấy nhớ:
- Quý cô quyến rũ, tôi có thể mời cô đến buổi hòa nhạc tối nay được không?
Khi ấy Ôn Ngôn Trăn vĩnh viễn không biết rằng, chờ đến lúc anh trở lại thì mọi thứ đã thay đổi mất rồi. Anh mãi mãi không có cơ hội nắm tay cô đi đến buổi hòa nhạc.
Ôn Ngôn Trăn đã từng nghĩ tới việc Phạm Ca sẽ nhớ ra tất cả, chỉ là anh không ngờ cô lại nhớ ra nhanh đến thế.
Hạnh phúc của họ chỉ kéo dài vỏn vẹn một mùa thu, vào cuối đông lạnh lẽo, chợt vỡ đôi tan tác!
Nếu Thượng đế có thể cho anh thêm chút thời gian thì tốt biết mấy...ít nhất...ít nhất....còn có thể chờ đến mùa xuân. Vợ anh rất thích mùa xuân, họ đã từng hẹn nhau khi mùa hoa nở sẽ đi Nhật Bản ngâm suối nước nóng, lên đền thờ làm lễ và ngồi dưới chân núi Phú Sĩ ngắm tuyết tan!
Anh muốn cài bông hoa xinh đẹp nhất trên vành tai cô, để ngày xuân của cô được thêm hạnh phúc, để cô được nở nụ cười tươi tắn nhất trên đường phố tấp nập người qua, mà nụ cười ấy đáng yêu và ấm áp hơn bất kỳ làn gió xuân nào trên thế gian này!