Dịch: Duẩn Duẩn
"Cô nhìn tôi tới gần cô và bắt đầu ảo tưởng rằng nếu anh ta thuộc về mình thì tốt biết mấy? Cô ngạo nghễ nắm lấy tay anh ta vì biết rằng mình đã làm tất cả phụ nữ trên thế giới này ghen tỵ đến đỏ cả mắt! Nhưng Tần Diểu Diểu, tình yêu không phải như vậy!"
Ôn Ngôn Trăn nói như thế, Tần Diểu Diểu lại càng tuyệt vọng, người đàn ông này sống tỉnh táo hơn bất cứ ai!
Phải, người đàn ông này không hề xa vời như trên tạp chí hay màn hình TV. Khi anh ta đứng trước mặt bạn, bạn thực sự có thể cảm nhận được hô hấp của anh ta. Ánh mắt bạn sẽ không ngừng đeo đuổi anh ta, từ đôi giày da đắt tiền cho đến chiếc đồng hồ quý giá, và cuối cùng là khuôn mặt hoàn hảo đến không tì vết. Tất thảy những thứ thuộc về anh ta đều khiến con tim bạn rộn nhịp, mê hoặc đôi mắt bạn đến điên đảo đất trời!
"Tần Diểu Diểu, đưa cuốn nhật ký của Lạc Trường An cho tôi." Ôn Ngôn Trăn vô cảm nói.
"Anh...anh lấy nó để làm gì?" Tần Diểu Diểu theo bản năng bật hỏi.
"Tôi lấy nó để làm gì ư? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi đem nó đi cất à!? Cô dốt nó vừa thôi! Tôi lấy nó làm gì ư? Đương nhiên là muốn tiêu hủy nó rồi. Tôi không thể để nó tồn tại, lỡ đâu có một ngày nó không có mắt chạy vào tay Phạm Ca thì sao."
"Tôi đoán Lạc Trường An sẽ đặt điều viết chuyện giữa tôi và ả ta kinh khủng lắm đây. Phạm Ca mà đọc được sẽ đau lòng lắm!"
Tần Diểu Diểu lắc đầu, tuyệt vọng lắc đầu. Ôn Ngôn Trăn không kiên nhẫn cau mày, trong mắt nồng đậm sự chán ghét.
Cô ta nhắm mắt lại, được ăn cả ngã về không. Cô ta ghét cục diện bị động như vậy lắm rồi.
Tần Diểu Diểu cười khanh khách, hét lớn về phía Ôn Ngôn Trăn: "Ôn công tử, anh cứ việc phát tán hình ra ngoài! Tôi đây cũng chẳng còn gì để mất."
Nói xong Tần Diểu Diểu mở to mắt, nhìn Ôn Ngôn Trăn một cách gay gắt.
Ôn Ngôn Trăn không chút hoang mang: "Hình ư? Không, không, không, bây giờ hình chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi. Cô Tần nên biết tôi là một thương nhân, và điều mà thương nhân xem trọng nhất chính là giao dịch sòng phẳng, một con ngựa đổi lấy một con ngựa. Lần này, mình chơi lớn hơn."
"Không còn gì để mất? Không đâu!" Ôn Ngôn Trăn lắc đầu: "Cô còn đấy, để tôi nhắc cho cô nhớ. Tần Diểu Diểu, cô còn một thứ quý giá lắm."
Ôn Ngôn Trăn chỉ thẳng vào cô ta: "Chính cô!"
Tần Diểu Diểu thậm chí còn cười ngạo mạn hơn: "Mấy tấm hình kia tôi còn chẳng nề hà, anh nghĩ tôi còn sá thứ gì nữa? Hay Ôn công tử đây muốn mấy tên đàn ông đó chơi tôi? Nếu thế thì để tôi nói cho anh biết, tôi đây cóc thèm để ý đâu!"
"Mấy đứa đần độn chỉ giỏi làm chuyện ngu xuẩn!" Ôn Ngôn Trăn giễu cợt. Anh cúi đầu, lôi Tần Diểu Diểu từ ghế lên, kéo lê cô ta đến chỗ Tiêu Bang. Người đàn ông đứng bên cạnh từ nãy giờ vẫn im lìm không lên tiếng.
Trên tay anh ta cầm một cái khay phủ vải trắng.
"Cho cô xem một thứ." Ôn Ngôn Trăn thong thả xốc chiếc khăn trắng lên.
Trên khay có một ống tiêm dùng một lần và một số chai thủy tinh nho nhỏ dài chưa đến hai cen-ti-mét. Trong bình thủy tinh ấy chứa loại bột tinh thể trắng. Tần Diểu Diểu thấy vậy bèn lùi ra sau mấy bước, nhưng bị Ôn Ngôn Trăn kéo giật lại. Cô ta định vung cánh tay lập úp cái khay xuống song bị Ôn Ngôn Trăn khống chế ngay lập tức.
Ôn Ngôn Trăn lạnh lùng lên tiếng: "Cô đoán xem đó là gì? Methamphetamine, hay còn gọi là ma túy đá. Đây là hàng mới được sản xuất, chỉ cần dùng một lượng nhỏ cũng đủ khiến cô phê ngất trời. Cô Tần đây nếu như không ngoan, tôi sẽ cho cô 'cắn' thứ này."
"Cưng thử tưởng tượng mà xem bộ dạng mình sau khi biến thành kẻ nghiện sẽ thế nào. Dưới ánh đèn mờ mờ, một cô gái gầy trơ xương với mái tóc bù xù, gương mặt tái nhợt như quỷ, ánh mắt trống rỗng vô hồn, vừa nhìn thấy xa xa có ống kim chích, liền nhào về phía đó..."
"Không----------" Tần Diểu Diểu hét lên, thanh âm sắc như dao nhọn làm cô ta cũng phải sợ hãi.
Một tiếng sau, quyển nhật ký của Lạc Trường An cũng nằm chễm chệ trên tay Ôn Ngôn Trăn. Ngọn lửa hừng hực trong lò sưởi như đang dương nanh múa vuốt liếm lát quyển nhật ký anh đang cầm. Anh không thèm mở ra mà quăng thẳng vào lò sưởi.
"Ôn Ngôn Trăn!" Tần Diểu Diểu hét ầm lên: "Chủ nhân của quyển nhật ký là Lạc Trường An, là Lạc Trường An đi dọc theo eo biển Malacca đến bên anh!"
Lạc Trường An đã viết trong nhật ký của mình: Dọc theo eo biển Malacca, tôi đã gặp được Ôn Ngôn Trăn, và tôi rất biết ơn về điều đó!
Ôn Ngôn Trăn cúi đầu nhìn quyển nhật ký trong tay. Mặt bìa của nó được thiết kế một mảng hoa anh đào rất lớn. Hoa anh đào chỉ nở vỏn vẹn trong một thời gian rất ngắn, cũng giống như Lạc Trường An vậy, ẩn chứa một nét đẹp trẻ trung nhưng buồn thảm. Cậu thanh niên đứng dưới tàng hoa nở rộ, không cầm lòng được bị nó hấp dẫn. Rồi một vài năm qua đi, chàng trai trẻ trưởng thành và bắt đầu hiểu được, thật ra cái mà chàng ta bị hấp dẫn chính là khoảng thời gian tồn tại ngắn ngủi của nó!
Ôn Ngôn Trăn nhẹ buông tay, ném quyển nhật ký vào trong lò sưởi, ngọn lửa nhanh chóng bốc cao nuốt chửng nó!
Tần Diểu Diểu ngơ ngác nhìn ngọn lửa liếm cháy rụi quyển nhật ký. Tình yêu của Lạc Trường An đang vẫy vùng trong biển lửa, còn người đàn ông cô ấy ngày đêm thương nhớ thương nhớ đã nhẫn tâm biến nó thành đống tro tàn mà không hề chớp mắt.
"Ôn Ngôn Trăn..." Tần Diểu Diểu lẩm nhẩm: "Nhật ký đó chính là tình yêu của anh và Lạc Trường An."
"Tình yêu?" Ôn Ngôn Trăn nhìn thẳng vào ánh lửa: "Cô sai rồi. Đó chỉ là tình yêu của Lạc Trường An, tình yêu mà ả ta tự tưởng tượng ra."
"Lạc Trường An là một con quái vật!"
Ôn Ngôn Trăn vỗ vỗ tay rồi đi đến trước mặt Tần Diểu Diểu, ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt với cô ta, hờ hững đe dọa: "Cô Tần là một người thông minh, kế tiếp nên làm gì chắc cô cũng biết."
Mắt thấy bóng dáng của anh sắp biến mất, Tần Diểu Diểu ngăn anh lại. Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai, đặc biệt là đàn ông không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái thế này.
Tần Diểu Diểu biết mình bị đám con trai chiều chuộng hư mất rồi, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn.
"Ôn Ngôn Trăn, anh cho rằng tôi đến trước mặt anh chỉ để hấp dẫn anh thôi sao?" Tần Diểu Diểu siết chặt tay, niềm hưng phấn đột ngột dâng trào khiến cơ thể cô ta run rẩy: "Tôi ghét cay ghét đắng Lạc Phạm Ca. Tôi ghét cô ta sao có thể sống vô tư, không buồn không lo như vậy. Cô ta dựa vào cái gì mà không nhớ ra? Thế giới này, đau khổ là một phần cuộc sống Thượng đế ban tặng cho loài người. Cô ta là cái thá gì mà dám quên!"
"Vì vậy tôi đây cũng có nỗi niềm riêng." Tần Diểu Diểu cười khanh khách: "Ôn công tử, tôi có linh cảm, Phạm Ca sẽ nhớ ra tất cả mọi thứ nhanh thôi!"
"Ngày đó, tôi mỏi mắt chờ mong!"
Hôm ấy, Tần Diểu Diểu đã lãnh trọn cái bạt tai nổ đom đóm mắt. Người đàn ông cô ta từng thầm thương trộm nhớ cứ như vậy giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta, âm thanh vọng ra hết sức vang dội. Anh ta dùng sức rất mạnh, đánh cô ta đến bật máu miệng, nguyên hàm răng như sắp rụng xuống đất.
Trong tiếng ong ong choáng váng, từng câu từng chữ của Ôn Ngôn Trăn như lưỡi băng sắc nhọn đâm phầm phập về phía cô ta, khiến cô ta máu chảy đầm đìa.
"Tần Diểu Diểu, nhờ màn chơi trội bứt phá cuối cùng của cô, tôi đây sẽ chơi với cô một trò nâng cấp hơn. Và khi nào dừng lại thì còn phụ thuộc vào biểu hiện khốn đốn của cô."
********
Tám giờ tối ngày chủ nhật, như thường lệ Phạm Ca nói chuyện điện thoại với Ôn ngôn Trăn xong thì canh giữ trước TV xem Thế giới động vật. Cô rất thích giọng thuyết minh của người dẫn trên kênh truyền hình này.
Khoảng chín giờ hơn, Ôn Ngôn Trăn về đến nhà. Việc đầu tiên anh làm là ngồi phịch xuống cạnh Phạm Ca, chốc lát sau lại ngả đầu lên đùi cô. Phạm Ca cúi đầu xuống thì bắt gặp anh đang nhìn cô chăm chú với ánh mắt vô cùng kỳ dị, đôi mắt mở to, ngẩn ngơ như bị ai đó nhập.
"Anh sao thế? Mở to mắt thế làm gì? Ngốc chết đi được!" Phạm Ca cau mày, vỗ mặt anh. Cô đã một ngày một đêm không nhìn thấy chồng mình rồi. Tối qua Tiêu Bang gọi điện tới bảo là tiệc xã giao kết thúc quá muộn cộng với việc lỡ uống quá chén nên Ôn Ngôn Trăn đã trực tiếp mướn phòng ở khách sạn luôn.
Người một tối không về nhà lại còn dám nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy.
"Phạm Ca!" Ôn Ngôn Trăn khàn giọng gọi.
"Vâng!" Phạm Ca đảo mắt nhìn TV.
"Phạm Ca, anh không dám nhắm mắt, chỉ sợ nhắm mắt rồi em sẽ biến mất."
"Nói ngớ ngẩn cái gì thế? Anh ngoan nào, đừng quấy rầy em xem TV." Phạm Ca lấy tay che mắt anh. Hiện tại, cô rất sợ một Ôn Ngôn Trăn như vậy.
Một phút sau, Ôn Ngôn Trăn bóp chặt ngực cô. Áo lót vẫn còn treo lủng lẳng trong áo ngủ, nhưng móc cài đã bị anh cởi ra từ lúc nào không hay. Anh đang cố gắng khơi gợi cơn sóng tình rạo rực trong cô.
Đây là phòng khách đó, dì giúp việc có thể đi ra bất cứ lúc nào. Phạm Ca kéo tay Ôn Ngôn Trăn ra, nhưng anh lại vói vô, lại kéo ra, rồi lại vói vô.
Ba phút sau, bàn tay Ôn Ngôn Trăn chuyển vị trí, lần mò trên đùi cô, dùng lực độ trêu người nhất len lỏi vào bắp đùi, ngón tay thon dài cố tình lướt qua nơi nữ tính. Phạm Ca chỉnh lớn âm lượng TV để át đi tiếng thở dốc của mình, cơ thể cô mềm nhũn, Ôn Ngôn Trăn thuận thế đè lên.
"Phạm Ca, anh muốn em ở đây. Cho anh!" Chất giọng mờ ám như một quầng sáng tán lạc trong màn đêm u tối.
"Không được..." Phạm Ca bắt lấy bàn tay nghịch ngợm kia, dùng tia lý trí cuối cùng cầu xin anh: "A...Trăn, bây giờ không được...Đây là phòng khách, dì...dì giúp việc..."
Ôn Ngôn Trăn nhấc điện thoại lên.
Sau khi ngắt máy, anh cắn lên vành tai cô, "Dì bảo không thoải mái trong người, tối nay sẽ đi ngủ sớm."
Đồ hư hỏng! Dám nói với dì bằng giọng điệu mập mờ như vậy, dì mà không suy nghĩ bậy bạ mới lạ!
Phạm Ca vừa muốn nói gì đó, cơ thể đã bị Ôn Ngôn Trăn lật lại, khuôn mặt hướng về phía sô pha. Đây là ghế sô pha lưng cao, được làm bằng chất vải Ý cực kỳ mềm mại, còn mang theo chút nếp gấp nho nhỏ. Gò má Phạm Ca áp lên những nếp gấp đó, cảm xúc dâng trào trong lòng mơ hồ không rõ.
Giống như đau khổ, mà cũng giống như lưu luyến!
Trong phòng khách chỉ để ngọn đèn tường le lói, phải căng to hai mắt mới có thể nhìn rõ mọi thứ. TV đã bị tắt, còn tay cô đang bấu chặt các góc trên lưng ghế sô pha.
Góc cạnh đó giống như miếng gỗ trôi nổi trên mặt biển, theo nhịp chuyển động của Ôn Ngôn Trăn phía sau lưng mà dập dềnh lên xuống. Anh lấy chiếc đệm sô pha lót dưới bụng cô để có thể đi sâu vào hơn.
Anh điên cuồng tiến vào, kiên quyết hơn bao giờ hết, thô bạo hơn bao giờ hết...
Dữ dội đến mức có thể nghe thấy âm thanh xấu hổ mỗi lần đưa đẩy của anh vang vọng khắp phòng khách.
Khiến người ta không kiềm chế được con tim, niềm hoan lạc và nỗi sung sướng ngập tràn như cánh hoa lan bung nở lần cuối trước khi về với đất mẹ.
Phạm Ca vùi mặt sâu vào lưng ghế, ngón tay bấu chặt góc cạnh trên ghế sô pha. Phần sắc nhọn cọ xát mạnh vào lòng bàn tay sau mỗi cú thúc nặng nề của Ôn Ngôn Trăn khiến cô đau đớn.
Cơn đau xâu xé, bào mòn trái tim cô.
Ngọn đèn đang đung đưa, cả hình ảnh trốn tịt trong đầu cũng đung đưa.
Trong căn phòng u ám chật hẹp, cô gái với mái tóc đỏ rượu bị trói ngược hai tay ra sau lưng, quần áo bị xé rách, khuôn mặt đẫm nước mắt không biết tì vào nơi nào, thoi thóp như con thỏ sắp chết, người đàn ông ở sau người cô, ác độc cưỡng đoạt, biến thành âm thanh duy nhất của căn phòng.
Phạm Ca vùi mặt sâu vào ghế sô pha, trái tim nguội lạnh như tro tàn. Cô biết, cô biết người đàn ông và người phụ nữ trong phòng đó là ai!
Nhưng cơ thể lại trái ngược hoàn toàn với con tim. Từng lỗ chân lông trên cơ thể như muốn nói với cô rằng, cô thích, thích Ôn Ngôn Trăn đối xử với cô như vậy, thích đến muốn chết!
Sau đợt chuyển động kịch liệt, phía sau bỗng truyền đến tiếng gầm khàn của Ôn Ngôn Trăn. Cuối cùng anh mềm nhũn đổ gục lên người cô, lẩm bẩm gọi tên cô, Phạm Ca, Phạm Ca, Phạm Ca...
Trong từng tiếng gọi âu yếm của Ôn Ngôn Trăn, Phạm Ca chậm rãi che tai lại!
Phải làm sao đây, trí nhớ của cô càng ngày càng tốt hơn, càng lúc cô lại càng nhớ ra nhiều chuyện hơn. Quan trọng là thứ năm tuần nay, cô sẽ đi gặp một người đặc biệt!
"Phạm Ca, anh tin em. Em sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ dựa vào khả năng của chính em. Anh tin em sẽ trở thành người mẹ khiến Tiểu Cao tự hào nhất!"
Anh Đại Âu đã nói với cô như thế. Anh Đại Âu từ trước tới giờ chưa bao giờ nói điều gì mà không hề chắc chắn!
Ngày hôm sau, Tần Diểu Diểu xuất hiện trước mặt Phạm Ca với khuôn mặt tiều tụy, đưa giấy xin nghỉ việc.