Dịch: Duẩn Duẩn
Nếu hỏi Phạm Ca, rốt cuộc thì tình cảm mà cô dành cho Ôn Ngôn Trăn là thế nào, Phạm Ca thật sự cũng không biết phải trả lời ra sao. Cô không mấy mặn mà với câu hỏi ấy lắm, cũng giống như hai chữ "vứt bỏ" mà cô tự động xem nhẹ kia vậy.
Mắt thấy hai bóng người chuẩn bị hôn nhau, Phạm Ca liền lùi lại một bước, toan xoay người. Ngay lúc ấy, một giọng nói đột ngột hét lên trong lòng cô: Phạm Ca, mày có tò mò không? Phạm Ca, đừng đi ra ngoài, nói không chừng mày sẽ phát hiện ra điều gì đấy?
Chất giọng người phụ nữ đang thì thầm với Ôn Ngôn Trăn nghe vô cùng êm tai, là kiểu giọng có thể khơi gợi sự hứng thú của đàn ông. Từ cái bóng cũng có thể đoán được, vóc người cô ta rất cân đối, chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lõm.
Phạm Ca cúi xuống nhìn ngực mình, tuy không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng còn cách từ "lỗi lõm" ấy một khoảng xa vời vợi. Dáng người Phạm Ca cũng giống như khuôn mặt của cô vậy, trước khi lấy chồng là hoàng hoa khuê nữ, sau khi lấy chồng là mẹ hiền vợ đảm. Cô giáo Kim cực kỳ thích nói mấy lời như vậy làm cô cảm thấy bản thân mình lúc nào trông cũng rất chán.
Nghe nói, kiểu phụ nữ thế này rất được ưa chuộng, đặc biệt là với những người đàn ông thành công. Lý tưởng của họ là cưới được một người phụ nữ như cô, chỉ để nắm tay xuất hiện trong những trường hợp công cộng. Sau đó, họ sẽ đeo vào một chiếc kính mác và đội lên một chiếc mũ đen, ôm vai cô tình nhân bé bỏng của mình xuất hiện trong khoang hạng nhất của máy bay, cùng nhau đi nghỉ phép ở một đảo nhỏ xa xôi nào đấy trên Thái Bình Dương. Tất nhiên, cô tình nhân bé bỏng đó phải là một cô nàng xinh đẹp yêu mị, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ hớp hồn đám đàn ông.
Ôn Ngôn Trăn là người đàn ông như thế ư?
Phạm Ca, cô có tò mò không?
Có chứ, tò mò chứ. Tò mò là một con mèo nhỏ nằm trong tim mỗi người, luôn cào xé trái tim bạn bằng dưỡng khí mỗi ngày.
Thu lại bước chân, Phạm Ca nhắm chặt mắt. Trong đầu lại hiện lên hình bóng dựa đến gần sát rạt của hai người kia, trái tim cô như bị chú mèo nhỏ quậy rối tung cả lên, có những thứ muốn bắt mà không bắt được lại ùn ùn kéo tới.
Vào đúng thời khắc quan trọng nhất, giọng Ôn Ngôn Trăn chợt không nhanh không chậm vang lên: "Thư ký Hàn, tôi cứ tưởng cô là người phụ nữ thông minh cơ đấy, nhưng giờ xem cô đang làm chuyện ngu xuẩn gì đây."
Phạm Ca mở mắt ra lần nữa, hai chiếc bóng dừng lại trên vách tường, ánh đèn chiếu qua khe hở giữa đôi môi, xem chừng, vẫn chưa chạm vào nhau.
Không hiểu sao, Phạm Ca lại thở phào nhẹ nhõm. Tiếng thở phào ấy nhen nhóm trong cô sự mâu thuẫn cực kỳ, có chút gì đó bất an nhưng cũng không thiếu sự vui mừng.
"Em không phải đang làm chuyện ngu xuẩn, và cũng nhận thức được những gì mình đang làm. Bởi vì em là một người phụ nữ thông minh, và cũng vì em đang ở bên cạnh Ôn... Ngôn..."
"Hàn Ngọc Đình!" - Giọng nói lạnh lùng chứa đầy ý cảnh cáo tương phản mãnh liệt với giọng nói chứa đầy tình ý.
Hàn Ngọc Đình bị giọng điệu cứng rắn của Ôn Ngôn Trăn hù đến phát sợ, mau chóng đổi thành: "Ôn, Ôn tiên sinh, tôi ở bên anh cũng hai năm rồi, tôi tự nhận là Ôn tiên sinh cần dạng... phụ nữ nào, tôi cũng không để ý."
Giọng người phụ nữ càng nhỏ vụn hơn, nồng đượm mềm mại.
"Ôn tiên sinh, như Ôn tiên sinh nói tôi là một người phụ nữ thông minh, cho nên tôi có thể đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến anh phải lo lắng." - Người phụ nữ cực lực thuyết phục người đàn ông, giọng nói mang theo chút ưu tư mà đề cập đến: "Hơn nữa, nếu Ôn tiên sinh thích tặng tôi một căn nhà thì tôi sẽ nhận căn nhà. Nếu Ôn tiên sinh muốn tặng tôi châu báu thì tôi sẽ nhận châu báu."
Phải, theo lời cô ta nói, cô ta là một người phụ nữ thông minh, bộc bạch những lời đơn giản mà rõ ràng, so với những lời uất ức khó chịu lại càng dễ bắt được trái tim của đàn ông, mà những lời hèn mọn như vậy ngược lại được xem là nhân danh tình yêu.
Đáng tiếc, những lời của người phụ nữ chỉ nhận được sự đáp trả hờ hững.
"Thư ký Hàn, cô nói xong chưa? Xong rồi thì mời đi ra phía bên trái, mở cửa, rời khỏi nhà tôi ngay lập tức. Lúc rời đi đừng để bước chân mình phát ra tiếng động. Sau đó, tôi muốn thấy đơn từ chức của cô trên bàn làm việc vào ngày mai."
Bóng người phụ nữ lùi lại một bước, há miệng, lập tức bị Ôn Ngôn Trăn lấy tay bịt kín.
Anh đè thấp giọng: "Lúc đầu để cô làm thư ký chỉ vì cô là người đã kết hôn. Nhưng giờ cần phải xem xét lại cái thân phận ấy là thật hay giả của cô đấy. Sở dĩ tôi không muốn truy cứu là vì biểu hiện xuất sắc của cô trong công việc hai năm qua, nếu như thức thời thì cô tốt hơn hết nên làm theo những gì tôi vừa nói."
Ôn Ngôn Trăn nói xong liền thả tay ra.
Giọng điệu lạnh lùng vẫn còn tiếp tục: "Cô làm thư ký cho tôi hai năm, cũng xử lý giúp tôi không ít những người đàn bà nhàm chán. Hành động của cô bây giờ đã biến cô trở thành một trong những người đàn bà nhàm chán đó rồi đấy."
"Nhưng mà..." - Giọng người phụ nữ bắt đầu run run, có chút phí sức: "Nhưng tôi không giống với họ, tôi không giống với mấy người đó."
"Đó là cô tự cho là thế, còn tôi, tôi xem cô chẳng khác gì họ cả!"
Bóng người phụ nữ in trên vách tường, giống như một pho tượng.
"Còn không đi!?" - Giọng Ôn Ngôn Trăn đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
"Ôn..." - Đột nhiên, giọng người phụ nữ bỗng vút lên sắc nhọn như khúc hát cuối cùng trong bản nhạc phổ.
Nhưng ngay lập tức đã bị đánh gãy: "Câm miệng! Hàn Ngọc Đình, cô có biết cô vừa đứng trên địa bàn của vợ con tôi nói những lời phạm đến đại kỵ của tôi không? Cô có tin chỉ cần một cú điện thoại cũng sẽ làm cô vĩnh viễn không tìm được việc làm? Hàn Ngọc Đình, cô nên biết tôi có năng lực đó."
Bóng người trên bức tường che miệng, bả vai không ngừng lay động.
"Hàn Ngọc Đình, tôi không muốn nói ra chữ 'Cút' với một thư ký có thể xem là xuất sắc như cô đâu."
Những lời còn lại của Ôn Ngôn Trăn khiến người phụ nữ đang che miệng kia phải chạy mất dạng, lúc rời đi cô ta cũng không dám để phát ra bất cứ âm thanh nào.
Phạm Ca lặng lẽ lên cầu thang, quay lại phòng ngủ. Trong mười mấy phút ngắn ngủi, cô đã làm chuyện nhìn trộm người khác không hề có chút vinh dự nào.
Mà nhân vật nhìn trộm này hình như là một cô nàng đơn thuần đang tự tìm phiền toái thì phải, cảm giác ấy khiến Phạm Ca thấy hết sức tệ hại. Phạm Ca thề, sau này cô sẽ không dám tò mò bậy bạ nữa.
Nằm trở lại giường, Phạm Ca nhìn lên trần nhà. Ôn Ngôn Trăn đã đưa ra câu trả lời giống như một người chồng hoàn hảo, những lời đó của anh không cho người khác bất cứ không gian nào để tưởng tượng.
Phạm Ca à Phạm Ca, cô còn không thỏa mãn cái gì, cô còn sợ gì chứ? Nếu để cô giáo Kim biết được việc này, nói không chừng cô ấy sẽ dùng ánh mắt hận không thể giết chết cô mà nói những lời như vậy ấy chứ.
Cô đưa tay đặt lên trái tim mình, tự hỏi lòng: Đúng vậy, Phạm Ca, mày còn không hài lòng gì chứ?
Đáp lại cô vẫn là một khoảng lặng như chết.
Có tiếng bước chân lại gần, Phạm Ca nhắm mắt lại, giả bộ phát ra tiếng thở đều đều như đã ngủ.
Vẫn giống như mọi khi, Ôn Ngôn Trăn bước vào phòng lấy đồ rồi chẳng mấy chốc lại rón rén đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, qua bên phòng khác tắm.
Sau khi chắc chắn Ôn Ngôn Trăn đã đi, Phạm Ca mới dám mở mắt ra, mờ mịt nhìn trần nhà giống như rất nhiều đêm về trước. Chẳng qua lần này cô lại nhớ đến cô thư ký Hàn Ngọc Đình của Ôn Ngôn Trăn. Cô ta từng ra mắt cô hai lần, lần đầu tiên là nhờ trợ lý Tiêu. Lúc ấy, cô đang ngồi trò chuyện với trợ lý Tiêu thì bỗng nhiên có một giọng mạo muội cất lên: "Trợ lý Tiêu, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu". Người phụ nữ ấy dựa nửa người lên nắp capô xe, thờ ơ nhìn đồng hồ đeo tay. Trợ lý Tiêu nói với cô rằng đó là thư ký của Ôn tiên sinh, làm Phạm Ca không nhịn được đã nhìn thêm mấy bận. Hàn Ngọc Đình là cô nàng vừa có nét sắc sảo của người phương Tây, vừa có nét mềm mại của người phương Đông, nói chung là trông rất có cảm giác tồn tại.
Lần thứ hai cô gặp Hàn Ngọc Đình là ở quán cơm chay. Lúc ấy cô ta có dẫn thêm mấy người bạn, ánh mắt thi thoảng lại nhìn chằm chặp vào Phạm Ca, nhìn đến nỗi Phạm Ca thấy hơi mất tự nhiên, không thể làm gì khác hơn đành cười ngốc cho qua. Hiển nhiên, trong cuộc chạm mặt lần thứ hai đó, Hàn Ngọc Đình đã chú tâm đến cách ăn mặc của mình, xinh đẹp đến mức dẫn dụ mọi ánh mắt của đàn ông. Họ ngắm nghía cô ta từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đến đầu, sau đó như có như không mà quanh quẩn nơi eo và ngực người phụ nữ.
Có lẽ, khi đó Hàn Ngọc Đình đã động lòng với chồng của cô rồi. Khi đó, cô ta chắc hẳn mang theo địch ý kèm sự tò mò mà tới, xem xem rốt cuộc là sếp của cô ta đã cưới một người phụ nữ như thế nào.
Cô giáo Kim từng nói, người đàn ông như Ôn Ngôn Trăn cũng giống như một con thiên nga đen, thần bí, cao quý, và độc nhất vô nhị. Đàn ông như vậy đều khiến các chị em phụ nữ dũng cảm đến quên mình.
Cuối cùng người đàn ông khiến các chị em phụ nữ dũng cảm đến quên mình cũng đã trở về phòng. Lần này thời gian anh tắm có vẻ nhanh hơn so với mấy lần trước, tắm xong cũng không giống lúc trước yên tĩnh đứng trước giường tiu nghỉu nhìn cô, mà trực tiếp nằm thẳng lên giường, sau đó...
Chiếc chăn lụa tơ tằm đang đắp trên người cô bị một người nữa chui vào. Đây là lần đầu tiên họ nằm chung chăn suốt hơn một năm qua, hành động đột ngột của Ôn Ngôn Trăn khiến tâm trí Phạm Ca hoàn toàn rối bời.
Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn tuy nằm chung giường đã hơn một năm rồi nhưng mỗi người đều có một cái gối và một cái chăn riêng. Người chồng thân thiết của cô sợ cô không được tự nhiên nên đã đổi chiếc giường đôi thành chiếc giường khác lớn hơn. Đương nhiên, giường lớn như vậy hai người nằm chung một chỗ nước sông cũng không phạm nước giếng, vì vậy từ lúc đầu không quen dần dần cô đã thoải mái hơn.
Mà Ôn Ngôn Trăn lúc này định làm gì? Trong lòng Phạm Ca buồn bực.
Tiếp đó, Phạm Ca không chỉ buồn bực nữa, bởi vì...
Tay của Ôn Ngôn Trăn rơi trên tóc Phạm Ca, ngón tay anh quẩn quanh trong mái tóc cô, từ từ quấn lấy từng lọn rồi lại nhẹ nhàng thả ra.
Như vậy cũng tốt, ít ra lúc ngủ Phạm Ca toàn chọn quay lưng lại với Ôn Ngôn Trăn. Nếu không vào giờ phút này, tiếng hít thở nhẹ nhàng và lông mi lay động của cô nhất định sẽ bán đứng cô.
Nhưng điều làm cho Phạm Ca khẩn trương còn ở phía sau!
Thân thể của Ôn Ngôn Trăn đột nhiên xích lại gần, gần đến độ cô có thể cảm nhận được từng luồng hơi thở nóng ấm của anh đang phả lên gáy cô, khiến mỗi lỗ chân lông trên người cô nở ra. Trong lòng Phạm Ca thầm kêu to không xong rồi, không xong rồi!
Bởi vì cô tưởng tối nay Ôn Ngôn Trăn không về nên không mặc bộ đồ ngủ bảo thủ kín mít từ đầu tới chân như trước. Trên người cô hiện giờ chỉ có bộ đồ ngủ hai dây mỏng manh màu vàng, thậm chí bên trong còn không mặc áo ngực, để lộ cả nửa lưng ra ngoài.
Sau khi nhận thức được điều này, da đầu Phạm Ca hoàn toàn tê dại, phải nói là vô cùng căng thẳng. Trong khi đó, rõ ràng tối nay Ôn Ngôn Trăn uống không ít rượu, nghe nói...
Không, không được nghĩ đến những lời đó. Ôn Ngôn Trăn cũng không cho phép cô nghĩ tới, bởi vì môi của anh đã đậu lên cái gáy trắng nõn của cô, êm ái như chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.
Ôn Ngôn Trăn từng hôn Phạm Ca hai lần.
Lần đầu tiên Phạm Ca đã cho anh một bạt tai rồi ngây ngốc hỏi, tại sao anh lại làm như vậy?
Khi ấy là một năm sau khi đến Thanh Đảo, bác sĩ tuyên bố cô có thể dừng thuốc. Hôm ấy, cô đang nhắm mắt ngồi trên ghế dài dưới tiểu khu, khuôn mặt ngẩng lên hứng mặt trời đầu Đông sau một mùa mưa dài đằng đẵng. Bỗng nhiên, một nụ hôn rơi xuống, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhân lúc Phạm Ca ngu ngốc quên mất cả việc lấy hơi vì thiếu dưỡng khí thì đầu lưỡi Ôn Ngôn Trăn đã linh loạt tiến vào như một chú rắn. Mùi vị ấy giống như sự hòa lẫn của gió biển đại dương từ từ thẩm thấu vào từng tế bào, ngay sau đó linh hồn cô bắt đầu rời khỏi thể xác như một vật thể rơi tự do, đuổi theo luồng hơi thở của đại dương rồi ôm chầm lấy biển trời xanh bao la.
Khi đó Phạm Ca không hề có cảm giác chán ghét, ít nhất là không chán ghét như trong tưởng tượng của cô.
Lúc Ôn Ngôn Trăn buông ra, Phạm Ca đã tức giận cho anh một cái tát. Tức giận là vì giữa hai người không có quan hệ gì mà anh đã hôn cô. Bấy giờ Phạm Ca thầm nghĩ, nếu Ôn Ngôn Trăn nói trước với cô rằng anh muốn hôn cô, biết đâu lớp phòng bị trong lòng cô sẽ nhanh chóng được buông bỏ. Vì chuyên ấy mà cuối cùng giữa cô và Ôn Ngôn Trăn vẫn luôn tồn tại một bức tường lửa.
Cả ngày hôm đó, Ôn Ngôn Trăn cứ cười hềnh hệch ra tiếng, cười ngốc đến độ chọc Phạm Ca thấy phát ghét.
Lần thứ hai Ôn Ngôn Trăn hôn Phạm Ca là ba ngày sau. Trước cửa sổ nhà, bên ngoài đôi lúc có những hạt mưa rơi lất phất, hôn xong, Phạm Ca nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ mà khóc, cô khóc không ra tiếng, nước mắt cứ từng giọt từng giọt chảy xuống từ khóe mắt, cho đến khi Ôn Ngôn Trăn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, lúc ấy Phạm Ca mới biết mình đã khóc.
Vì sao bản thân lại rơi lệ Phạm Ca cũng không biết, là bởi vì trời mưa bên ngoài, hay là vì trời mưa bên ngoài cộng thêm tin tức cô giáo Kim sắp phải đi?
Vậy là từ hôm đó trở đi, Ôn Ngôn Trăn không còn hôn cô nữa.
Cẩn thận nhẩm lại thì đây có phải là lần thứ ba Ôn Ngôn Trăn hôn cô? Mặc dù lần này môi anh không hề chạm vào môi cô.
Điều làm Phạm Ca hốt hoảng hơn cả là hình như môi Ôn Ngôn Trăn không còn thỏa mãn với việc quanh quẩn trên gáy cô nữa mà nó đang dần có khuynh hướng đi xuống, không, căn bản là nó đã đi xuống mất rồi!
~~~
P/S: Hôn xa hôn xa những nỗi nhớ ngút ngàn.
Chương sau chương sau có gì có gì nè ^^