Phạm Ca

Chương 5: Người vợ (2)



Dịch: Duẩn Duẩn

Trong bóng tối, Phạm Ca đưa tay lên khắc họa từng đường nét trên mặt mình, đây đích thị là khuôn mặt trưởng thành của một người phụ nữ hai tám tuổi. Ấy thế mà cô Kim, là giáo viên được Ôn Ngôn Trăn mời đến, hiện tại là trợ lý đời sống phụ trách sinh hoạt thường ngày của cô, thường hay nói với cô rằng, Phạm Ca là cô gái cho người ta cảm giác càng nhìn càng cảm thấy thích mắt.

Kể ra thì cô giáo Kim là người Hàn Quốc nhưng đã sinh sống ở Thanh Đảo được gần mười năm rồi. Phải nói cô ấy là một người phụ nữ hết sức thân thiện. Ở cô ấy có những phẩm chất rất riêng khiến người ta kiềm lòng không đặng muốn dựa vào. Chính vì vậy, Phạm Ca mới khăng khăng một mực không để cô ấy đi.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng xe hơi quen thuộc vọng lại hết sức rõ ràng, là tiếng anh về nhà. Sau khi nghe thấy âm thanh quen thuộc ấy, Phạm Ca đứng phắt dậy như thể bị điện giật, việc làm đầu tiên là giấu nhẹm chiếc hộp với tốc độ nhanh nhất, tiếp theo là lao lên giường nằm, vén chăn lên chui vào, sau đó làm một chuyện quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Đúng vậy, là giả vờ ngủ!

Bởi vì cô thật sự không biết phải đối mặt với Ôn Ngôn Trăn thế nào trong đêm đen yên tĩnh, vướng mắc ở chỗ, anh lại là người chồng "danh chính ngôn thuận" của cô được pháp luật bảo vệ.

Bọn họ là vợ chồng.

Vợ chồng là gì? Là danh từ để chỉ người bạn đời của một bên nam hay một bên nữ, tự nguyện đến với nhau suốt đời vì một một mục đích chung dựa trên sự kết hợp của luật pháp. Trai gái vì kết hôn mà trở thành vợ chồng, đôi bên đều là hai cá thể tách biệt, khác nhau về mặt bản chất và các mối quan hệ. Đây chính là định nghĩa về "vợ chồng" được chú thích trong quyển từ điển Bách khoa toàn thư.

Mà những gì Phạm Ca biết vĩnh viễn đâu chỉ dừng lại ở đó.

Bao gồm cả việc ở chung dưới một mái nhà, dùng chung trong một căn phòng, ngủ chung trên một chiếc giường, thậm chí còn...

Phạm Ca từ từ nhắm mắt lại, từ chối nghĩ tiếp chuyện này, càng nghĩ cô chỉ càng cảm thấy áy náy.

Sáng nay, Ôn Ngôn Trăn có nói với cô trước khi đi làm rằng: Tối nay có cuộc hẹn xã giao nên chắc anh không tranh thủ về được. Hiện tại đã trễ thế này mà anh còn cố gắng về nhà làm Phạm Ca cảm thấy hơi bất ngờ.

Song, đợi một lúc lâu vẫn không thấy cửa phòng mở ra. Nếu như bình thường, mỗi lần về trễ như vậy, Ôn Ngôn Trăn sẽ nhẹ nhàng thực hiện những việc như mọi lần, sau khoảng mười phút anh sẽ rón rén trở về phòng ngủ, rồi lại rón rén rời đi, vì sợ đánh thức cô dậy nên anh tự động cầm quần áo đến nhà vệ sinh trong phòng khách, ba mươi phút sau anh trở về phòng, tiến đến chiếc giường cô đang ngủ, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống phía bên cạnh.

Chắc vậy nên mỗi lúc cô giáo Kim hình dung về Ôn Ngôn Trăn, thường thích gọi anh là bộ máy hoàn mỹ nhất trần đời.

Thế nhưng, chờ mãi đến khi kim đồng hồ điểm mười hai giờ đúng, cô vẫn chưa thấy Ôn Ngôn Trăn quay về phòng. Phạm Ca cứ đinh ninh là anh đang nói chuyện với cô giáo Kim, nhưng một lát sau mới sực nhớ trưa nay cô Kim đã xin phép cho cô ấy nghỉ một tối.

Hẳn Ôn Ngôn Trăn đã biết chuyện cô Kim không tới đây vào tối nay rồi chứ nhỉ? Phạm Ca giật mình, lần nữa từ trên giường bò dậy bật đèn, rón ra rón rén mở cửa phòng.

Sâu trong phòng khách có ánh đèn hắt ra, rơi xuống trên một đoạn cầu thang. Phạm Ca đi xuống lầu, lúc bước xuống bậc thang thứ tư thì nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vọng ra, loáng thoáng vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Theo bản năng, Phạm Ca đứng khựng lại ở bậc thang thứ tư. Lúc cô ra khỏi phòng lại quên mang dép, hiện giờ dưới chân là bậc thang được làm từ gỗ thô Brazil, là chất liệu đã qua quá trình xử lý, tạo cho người ta xúc cảm êm ái và thoải mái vô cùng.

Một lát sau, Phạm Ca nghe rõ ràng, giọng nói của cô gái cô kia như đang cố tình ép xuống cực thấp, nếu như lắng nghe thật kỹ còn có thể cảm nhận được sự kiềm chế mãnh liệt trong đó.

Âm thanh người phụ nữ vang lên: "Ôn Ngôn Trăn, em không chỉ muốn trợ giúp anh trong công việc, mà còn hy vọng được giúp anh trong cả phương diện sinh hoạt nữa."

Phạm Ca đứng chết trân tại chỗ, trong lòng như có sợi dây cung nhỏ đang kéo căng, không biết từng đợt từng đợt pháo hoa ở đâu vô thức từ trên trời rơi xuống, làm thức tỉnh những người đang say ngủ.

Tình cảnh này, dường như đã từng quen biết.

Phạm Ca dựa lưng vào tay vịn cầu thang ở phía sau, để cho ánh đèn không thể chiếu tới vị trí mình đang nấp.

Hàn Ngọc Đình đứng ở chỗ này, chỉ mới nhìn thoáng qua, cô ta đã biết đây chắc chắn là căn phòng khách mà chủ nhân của nó đã bài trí bằng cả trái tim. Trần nhà xanh biếc một màu nước hồ khiến tâm hồn con người ta không tự chủ được mà bình lặng, bức tường màu kem không quá lộ liễu luôn làm con người ta cảm thấy thoải mái, sàn nhà được làm từ vật liệu gỗ có giá trị nhất Amazon, sàn nhà này sau khi đã thích ứng với nhiệt độ trong phòng sẽ tỏa ra một loại khoáng chất khiến trái tim con người ta được thả lỏng.

Hơn nữa từ bố cục và cách trưng bày trong phòng khách, hiển nhiên đều đã qua quá trình nghiên cứu rất tỉ mỉ.

Mà tất cả những thứ này có phải hoàn toàn thuộc về vợ của Ôn Ngôn Trăn hay không? Người phụ nữ luôn để Ôn tiên sinh phải lẻ loi một mình, người phụ nữ chưa bao giờ xuất hiện cùng anh ấy ở bất kỳ cuộc xã giao nào, cũng không bao giờ gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại nào.

Còn có rất nhiều rất nhiều thứ nữa...

Nhưng trong mắt Hàn Ngọc Đình, chỉ riêng hai điểm ấy thôi, Phạm Ca đã đủ bị xem là một người vợ không làm tròn bổn phận.

Được thôi, theo như những gì nhân viên trong nội bộ công ty truyền tai nhau thì người phụ nữ ấy sau khi mất trí nhớ trong một tai nạn xe, thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, tư duy vẫn còn khá tỉnh táo và rành mạch. Cũng đã ba năm trôi qua, những gì nên hiểu cũng đã hiểu, những gì nên thích ứng cũng đã thích ứng. Thế nhưng, người phụ nữ ấy dường như vẫn đang sống trong thế giới của riêng mình, quên mất thân phận của mình là một bệnh nhân mất trí nhớ lẫn cả một người vợ.

Là thư ký của Ôn Ngôn Trăn, Hàn Ngọc Đình đương nhiên biết người đàn ông này mệt mỏi đến thế nào. Anh không những đầu tắt mặt tối đối phó với chuyện ở công ty, có đôi lúc còn gặp phải mấy tình huống phát sinh đột ngột, vậy mà còn phải "ba đầu sáu tay" bảo vệ vợ mình tránh khỏi những rắc rối rình rập.

Phiền phức hơn là Ôn Ngôn Trăn phải bận bịu đối phó với một đám sinh vật phiền nhiễu nhất trên hành tinh này - paparazi. Một số phương tiện truyền thông chính thức còn có thể chấp nhận được, đằng này sợ nhất là những tên ký giả đột nhiên xuất hiện bên cạnh thoát ẩn thoát hiện như hồn ma, rồi nhào ra hỏi những câu cực kỳ vô lý. Một khi bộ phận quan hệ của công ty không giải quyết được việc này, phải chờ đến phiên Ôn tiên sinh ra tay. Khác lạ là đề tài lần này lại xoay quanh cái thai của Ôn phu nhân, mà phần lớn người thắc mắc đa số là đám truyền thông nhỏ lẻ ở Hồng Kông, những tên đi đổi chác lợi ích luôn nói những điều đúng đến hiển nhiên, rõ ràng đâu ra đấy.

Khi nào mới cho Ôn đổng ôm cháu trai? Ôn phu nhân gần đây tâm trạng thế nào? Nghe đồn hôm nay Ôn phu nhân đi bệnh viện, có phải là đi khám phụ sản không nhỉ?...

Thật đúng là bất yểm kỳ phiền (1), cần cù tận tụy.

Đáng tiếc, với một người đàn ông luôn có tác phong mạnh mẽ và quyết đoán (2) trong công việc như Ôn Ngôn Trăn, khi đối mặt với những vấn đề đó, anh lại trả lời một cách rất kiên nhẫn, thậm chí còn mang theo không ít sự lấy lòng.

Dựa vào thế lực của nhà họ Ôn, đương nhiên có thể chẳng cần chừa chút mặt mũi nào cho đám người ấy. Chẳng qua là đức ông chồng đáng thương nào đó lúc nào cũng giữ tâm tình không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất để đối phó với bọn họ một cách vẹn toàn nhất. Đáp trả các vấn đề dây dưa khó nhằn ấy, anh chỉ yêu cầu duy nhất một điều, bọn họ có thể quấy rầy anh nhưng tuyệt đối không được tìm đến vợ anh.

Chính những lúc đó, Hàn Ngọc Đình lại có một ao ước "bắt" lấy cô vợ yêu dấu của người nào đó tới đây, để người phụ nữ ấy phải đứng trước mặt những tên ký giả ấy trả lời, sau đó lớn tiếng mà quát tháo bên tai cô: "Cô mất trí nhớ đến đần rồi à!!!"

Không phải là Hàn Ngọc Đình chưa từng tiếp xúc với người mất trí nhớ. Thậm chí cô ta còn gặp được một người mất trí nhớ làm tài xế chạy taxi nữa kìa, đầu óc anh ta lanh lẹ, tiền kiếm được còn nhiều hơn mấy người đồng nghiệp nhiều.

Hàn Ngọc Đình vốn dĩ đã bất mãn với Phạm Ca từ lâu, nay lại càng chán ghét đến đỉnh điểm. Cô ta ghen tị vì cô được làm vợ của Ôn Ngôn Trăn, cô ta hận cô sống trong cái phúc mà không biết hưởng.

Trở thành thư ký của Ôn Ngôn Trăn đã được hai năm, cô ta đương nhiên nhìn thấy thái độ mà Ôn Ngôn Trăn dành cho vợ của mình. Thậm chí, vì cuộc hôn nhân này mà ngay cả một bước cuối cùng trong chín mươi chín bước còn lại anh cũng tự nguyện bước tới, hoàn thành hết thảy một trăm bước trong mối quan hệ giữa hai người. Còn Phạm Ca thì sao? Từ đầu tới cuối, ngay cả nửa bước cô cũng không thèm bố thí cho anh.

Giống như hôm này, trong công ty có tổ chức một party trên du thuyền. Nhắm chừng lúc bữa tiệc đã qua một nửa, Ôn tiên sinh đi gọi một cuộc điện thoại, sau khi kết thúc cuộc gọi anh liền bỏ lại hơn một trăm vị khách quý trên du thuyền mà về, nguyên nhân là vì cô giáo Kim phụ trách chăm sóc cho vợ anh hôm nay xin nghỉ.

Thời gian từ du thuyền về đến nhà áng chừng mất ba tiếng hai mươi lăm phút đồng hồ.

Có một điều thú vị là hôm nay trong lúc ở trên du thuyền Hàn Ngọc Đình đã biết được một chuyện, mà chuyện này lại khiến cô ta buồn cười ở chỗ, từ khi Phạm Ca mất trí nhớ đến giờ không hề cùng với...

Nói cách khác là trong thời gian Phạm Ca mất trí nhớ, Ôn Ngôn Trăn không hề sinh hoạt vợ chồng với Phạm Ca. Phải biết rằng Ôn Ngôn Trăn hiện tại là một người đàn ông hai mươi tám tuổi bình thường, chứ không phải tám tuổi cũng không phải tám mươi tuổi!

Bàn tay Hàn Ngọc Đình cầm chén canh giải rượu có chút run rẩy. Người đàn ông này nói anh phải để mùi rượu của bản thân vơi bớt một chút, anh không muốn để mùi rượu nồng nặc trên người mình "hun" cô ấy tỉnh lại. Người đàn ông này còn nói không thể mở đèn quá sáng. Người đàn ông này còn nói phải ép mọi âm thanh xuống mức nhỏ nhất vì cô ấy đang ngủ ở trên lầu hai.

Hàn Ngọc Đình đương nhiên biết cô ấy là ai!

Ừ thì, người đàn ông này ở trước mặt vợ mình luôn biểu hiện một bộ dạng chần chừ do dự (3), lo sợ lo mất. Không, không, phải nói là chu toàn về mọi mặt mới phải.

Hàn Ngọc Đình bước từng bước về phía người đàn ông đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên ghế salon. Cô ta chỉ cảm thấy sau mỗi một bước đi thì khát vọng trong lòng cô ta lại bành trướng thêm một chút.

Người đàn ông dựa trên ghế salon trông vô cùng mệt mỏi, mái tóc đen tùy ý rơi trước trán. Một Ôn Ngôn Trăn như vậy giảm bớt đi chút lạnh lùng khi làm việc, tăng thêm chút cảm tình khiến người ta không nhịn được mà tới gần hơn nữa. Thứ tình cảm này giống với lòng thương xót chỉ thuộc về phái nữ, và ở đấy còn bao gồm cả sự kính mến và ái mộ.

Buông chén canh giải rượu xuống, Hàn Ngọc Đình lại gần anh.

Như bị mê hoặc, cô ta đưa bàn tay ra, lướt nhẹ lên những lọn tóc lòa xòa trước trán anh.

Thật là mềm mại!

Xúc cảm mềm mại này, ánh đèn nhu hòa này, hương nồng của rượu như có như không trôi lơ lửng trong không trung vây quanh hai người này.

Rồi từ từ, gần trong gang tấc, hai hàng mi đen rậm như cánh chim chậm rãi mở ra, run lên, thoát cái cánh chim ấy như vỗ mình thành cánh bướm kì ảo, con ngươi dưới rèm mi dày rậm nùng đậm như mực, đen bóng như Tu La, lạnh lùng mà sâu thẳm.

Mùi hương còn trôi lơ lửng trong không khí cũng chính vì ánh nhìn đó mà kết đọng thành sương!

Hàn Ngọc Đình biết, cô ta đã vượt quá giới hạn. Cho dù là như vậy, cô ta cũng không muốn đưa tay dời khỏi trán anh, không, đúng ra là không đành lòng.

Trên thế giới này, chỉ cần trong lòng có tình cảm chân thành, bất kể là người phụ nữ nào, sống hai năm bên cạnh một người đàn ông như Ôn Ngôn Trăn rồi cũng sẽ yêu anh.

"Ôn... Ngôn Trăn, em không chỉ muốn giúp anh trong công việc mà còn muốn... còn hy vọng có thể giúp anh trong phương diện sinh hoạt nữa." Giọng Hàn Ngọc Đình khàn gợi.

Bằng bất cứ giá nào, đúng vậy. Là Ôn ngôn Trăn chứ không phải Ôn tổng, cũng không phải Ôn tiên sinh. Mà là Ôn Ngôn Trăn!

Rốt cuộc cô ta cũng nói lên đáy lòng mình. Trước hết là cái họ trong tên của anh - Ôn... sau đó dừng lại một chút, cuối cùng là hai chữ Ngôn Trăn. Mang theo chút đáng thương, nghe cũng gần giống như đối thoại giữa hai người yêu nhau rồi, không phải sao?

Phạm Ca cúi đầu nhìn đôi chân mình, ngón chân út tròn trịa của cô không giống với những ngón còn lại, vì vậy trông nó rất kỳ quặc, chẳng khác gì một kẻ khờ khạo đáng thương bị vứt bỏ đi vậy.

Nhìn rồi lại nhìn, trong lòng cô lại càng thấy khó chịu, cô không thích sự xuất hiện của hai từ "vứt bỏ" ấy chút nào. Nó hệt như cái cảm giác cố chấp hay khăng khăng chán ghét gì đó mà không có lý do, hoặc do sinh mệnh đã phán quyết nó phải thế.

Gượm đã, đây không phải là lúc cô đắn đo suy nghĩ về hai từ "vứt bỏ" ấy, mà điều cô nên làm bây giờ là chú ý tới hình ảnh chồng mình và một người đàn bà khác đang vui vẻ với nhau không phải sao?

Cô giáo Kim từng nói với cô rằng, đàn ông giống như Ôn Ngôn Trăn phải trông nom thật kỹ, nếu không anh ấy sẽ bị mấy cô gái trang điểm lòe loẹt diêm dúa như sói như hổ bên ngoài ăn tới không còn một mảnh xương.

Cô giáo Kim còn rất hình tượng so sánh Ôn Ngôn Trăn với Đường Tăng cùng con ngựa được Bạch Long hóa thành. Những cô gái kia tất nhiên là bạch cốt tinh, họ đều thèm khát mà nhìn chằm chằm vào thịt Đường Tăng, cũng chính là phiên bản Ôn Ngôn Trăn đã được nâng cấp.

Ánh mắt Phạm Ca dời lên từ ngón chân út đáng thương của mình, rơi vào hai cái bóng bị ánh đèn hắt lên tường ở bên ngoài hành lang. Từ góc độ của cô nhìn sang, tầm nhìn cũng không tệ lắm. Hai chiếc bóng rất gần nhau, một cái đang ngồi bất động trên ghế salon, một cái thì đang khom người. Mà cái bóng đang động duy nhất chính là người phụ nữa kia, đầu của cô ta đang sáp lại gần, một chút nữa thôi, từ từ đi đến, mắt thấy đôi môi ấy chuẩn bị dán lên.

Phạm Ca nghĩ, có phải lúc này cô nên xông ra tóm lấy cô gái kia rồi hung hăng cho cô ta một cái tát, sau đó hầm hực chất vấn Ôn Ngôn Trăn rằng chuyện kinh tởm này có phải là thật hay không nhỉ?

Mà này, chồng của tôi, anh không làm chuyện gì khiến người ta hiểu lầm rồi đấy chứ? Còn nữa, sao anh lại không đẩy cô ta ra!

~~~

*Chú thích:

(1)Nguyên văn là 不厌其烦: là một thành ngữ của Trung Quốc, đề cập đến việc không ngại phiền toái và rắc rối, chỉ sự kiên nhẫn miệt mài.

(2) Nguyên văn là 雷厉风行: lôi lệ phong hành, sấm rền gió cuốn, mạnh mẽ vang dội.

(3) Nguyên văn là 前怕狼后怕虎的: trước sợ lang sau sợ hổ.

~~~

P/s: Ôi ôi tấm hình tuyệt đẹp, này thì các bạn hãy tưởng tượng bóng lưng của Ôn Ngôn Trăn thử nhé ^^ Bảo sao số anh lại ko hút hoa đào cơ chứ~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv