Dịch: Duẩn Duẩn
Ban đêm, Phạm Ca khẽ đẩy cửa thư phòng của Ôn Ngôn Trăn, quả nhiên thấy anh đang ngồi nghiên cứu sơ lược phần lý lịch trên máy tính. Từ những bản hồ sơ đó có thể thấy, dường như Ôn công tử đã gom hết tất cả những thông tin trên thế giới này về.
Sau khi tắt máy tính, Phạm Ca thấy hơi giận. Cô ôm cánh tay, tựa người lên bàn, nhìn thẳng vào Ôn Ngôn Trăn, vẻ mặt lạnh tanh.
"Phạm Ca, anh chỉ muốn tìm người chuyên nghiệp hơn thôi." - Ôn Ngôn Trăn đành xuống nước.
"Em ghét người chuyên nghiệp."
"Sao em lại nói lời trẻ con thế?" - Ôn Ngôn Trăn kéo tay cô, trực tiếp ôm cô vào lòng: "Anh muốn tìm một người có kinh nghiệm chút, Tần Diểu Diểu còn trẻ quá."
"Cô ấy được Kim tiểu thư chọn." - Phạm Ca cau mày, giữ một khoảng cách với anh: "Kim tiểu thư thấy có thể là có thể, với lại anh có cho người ta chút cơ hội nào đâu. Ít nhất anh cũng phải cho cô ấy một hai ngày thử việc đã chứ. Còn nữa, mỗi khi anh làm việc gì cũng chẳng chịu hỏi ý kiến em. Ôn Ngôn Trăn, em chỉ bị mất trí nhớ, chứ không phải trẻ con. Đôi lúc em rất ghét anh coi em là trẻ con như vậy..."
Khi nói đến cuối cùng, giọng Phạm Ca như nhi nhí trong họng.
Ôn Ngôn Trăn buồn cười, bắt lấy tay cô rồi ôm ghì vào ngực: "Ai nói anh coi em là trẻ con, hử? Anh sẽ không làm chuyện đó với trẻ con."
Đấy, lại thế nữa, Phạm Ca kéo bàn tay đang chui vào quần áo mình ra: "Sao anh lại muốn Tần Diểu Diểu đi?"
"Cô ta có một cái áo giống em, anh ghét!"
Kiểu nói chuyện gì thế này? Phạm Ca cáu kỉnh: "Nói bậy nói bạ, anh đi mà dỗ trẻ con ấy!"
Ôn công tử tiếp tục liệt kê tội lỗi của Tần Diểu Diểu: "Cô ta không chỉ có cái áo giống hệt em đâu, cô ta còn ngồi ở chỗ em thích, rồi học theo cách ngủ gật của em nữa. Cô ta..."
Lời nói ấy thuận miệng trơn tru, vừa nhanh nhẹn vừa lưu manh. Đây là phong cách nhất quán của Ôn Ngôn Trăn, lánh nặng tìm nhẹ!
"Ôn Ngôn Trăn, chứ không phải anh muốn đuổi việc cô ấy là vì cô ấy quá xinh đẹp ư? Hay đó là kiểu sẽ thu hút đàn ông khi sống chung với nhau? Có lẽ anh đã mơ hồ cảm nhận được chuyện gì sẽ xảy ra đúng không? Vì thế anh mới để tâm đến những việc cô ấy làm? Vì thế anh mới liệt cô ấy vào một mối đe dọa tiềm ẩn? Vì thế anh mới vội vàng đuổi việc cô ấy?"
Phạm Ca nói một hơi một lèo, còn học theo bộ dạng khủng bố của Kim Tú Viên. Đến lúc này, Phạm Ca không thể hiểu rốt cuộc là xuất phát từ sự thương hại dành cho Tần Diểu Diểu hay sự nghi ngờ thâm căn cố đế đã bén rễ sâu trong trái tim nên tối nay cô mới mò đến thư phòng của Ôn Ngôn Trăn.
Có vẻ như cô nàng Phạm Ca ghét cay ghét đắng Ôn Ngôn Trăn của ngày xưa đã sắp sửa trở lại.
Ánh đèn sáng sủa soi rõ khuôn mặt ảm đạm của người gần kề, Phạm Ca không thể rời mắt được, trái tim cô lại trở nên tê dại. Giống như mỗi đêm khuya cô giật mình tỉnh giấc, len lén nhìn người nằm bên gối mà đáy lòng trống rỗng mờ mịt rồi chết lặng.
Mấy ngày nay, cô luôn nghĩ tới "Vết nứt ký ức" mà Kim Tú Viên đã nói, rốt cuộc có điều gì ẩn giấu trong lòng cô, liệu cô có từng hạnh phúc không? Có từng đau khổ không? Và liệu những điều đó có liên quan tới Ôn Ngôn Trăn không?
Do đó, một Phạm Ca không thích Ôn Ngôn Trăn lại bắt đầu trỗi dậy. Sự dò xét ngờ vực không biết mệt mỏi lại bắt đầu trào dâng.
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Ôn Ngôn Trăn vùi đầu vào ngực cô cọ cọ, rồi lại di chuyển lên phía trên, cho đến khi hai cái mũi đụng nhau, môi anh mới nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giọng thủ thỉ như đang dỗ trẻ con.
"Được rồi, được rồi mà Phạm Ca. Thế anh để cô ta ở lại nhé. Lần này cho Phạm Ca tự mình quyết định, tự mình quan sát nhé, được không nào?"
Lời anh nói chẳng có tí giận dỗi, ngược lại còn mang vẻ lấy lòng. Phạm Ca thấy mũi mình ê ẩm, bỗng thấy bản thân chẳng khác nào người phụ nữ đang cố tình gây sự, mà lại còn hết sức ngang bướng và bất chấp lý lẽ.
Phạm Ca, Phạm Ca, mày còn tính nhặng xị đến khi nào nữa đây? Chính mày nói muốn sống với anh ấy như một cặp vợ chồng, lời nói ấy vẫn còn văng vẳng ở bên tai mày đấy!
Anh cọ cọ mũi cô, khẽ thấp giọng âu yếm: "Hửm? Có được không, Phạm Ca?"
Phạm Ca mím môi, choàng tay lên cổ anh, để nụ hôn của anh sáp lại gần hơn nữa. Sau đó nghiêng đầu, thỏ thẻ bên tai anh: "Thế anh nói lại lý do đuổi việc cô ấy lần nữa đi, em muốn nghe."
Vì vậy, Ôn Ngôn Trăn lại mở miệng: "Cô ta không chỉ có cái áo giống hệt em đâu, cô ta còn ngồi ở chỗ em thích, và học theo cách ngủ gật của em nữa. Cô ta..."
Phạm Ca nghe đến nở gan nở ruột, không khỏi hứng trí vươn đầu lưỡi liếm lỗ tai anh như chú mèo con, khiến cho giọng nói như học thuộc lòng của Ôn công tử run bắn lên.
Cuối cùng cô dứt khoát ngậm lấy dái tai anh, khẽ thủ thỉ: "A Trăn à. Em thích những lời đó."
Tiếng nói của Ôn Ngôn Trăn như bị đình trệ, anh không thể thốt ra bất cứ lời nào, chỉ có thể vùi mặt sâu vào ngực cô, thưởng thức xưng hô ấy một cách âm thầm mà trân trọng.
A Trăn.
Cơ thể anh run rẩy trong vòng tay cô, rõ ràng là một người đàn ông cao lớn vững chãi như núi, mà giờ đây lại giống hệt một chiếc lá lay động trong gió sương.
"A...Trăn..." - Phạm Ca luống cuống tay chân, bàn tay ở trên không khua loạn rồi từ từ vuốt tóc anh: "A Trăn."
Giây tiếp theo, một nụ hôn nồng cháy rơi xuống, theo tư thế đó, Ôn Ngôn Trăn vung tay hất hết mọi thứ trên bàn xuống. Tiếng chạm đất của mấy đồ vật ấy khiến trái tim Phạm Ca đột ngột nhảy cỡn lên. Đang lúc loay hoay qua lại, phần lưng cô đã dán lên mặt bàn sáng loáng, vừa mới ngả người xuống, Ôn Ngôn Trăn đã vội vàng sấn tới.
Hai cơ thể vừa khít nhau. Trong cơn sóng tình rạo rực bất ngờ ập đến, nơi nóng rẫy của Ôn Ngôn Trăn chạm vào nơi mềm mại của cô, cách một lớp quần áo mỏng, khoe khoang thứ đang rục rịch ngóc đầu dậy ấy.
Chiếc áo len khoác bên ngoài đồ ngủ đã bị anh cởi ra tự lúc nào, dây áo của váy ngủ cũng trượt hẳn xuống dưới. Đầu ngón chân Phạm Ca hết cuộn tròn rồi lại duỗi ra theo nụ hôn trượt dần xuống của anh.
Dây dưa không ngừng.
Ôn Ngôn Trăn chậm rãi rời khỏi chỗ xương quai xanh của cô, giãn ra một chút rồi lại cúi đầu xuống. Phạm Ca của anh dường như vẫn chưa được thả lỏng, bàn tay không quên bảo vệ ngực mình, thói quen này không khác gì trước đây.
Trước đây...
Trước đây, anh là một thằng nhóc háo thắng không hơn không kém. Chỉ biết đòi lấy mà không biết cho đi, nào biết rằng cơ thể của người con gái trong bóng đêm ấy còn mềm mại hơn cả đóa hoa, cũng cần phải hết lòng yêu thương che chở, dịu dàng tưới tắm nó thì nó mới báo đáp lại mình bằng một tư thế xinh đẹp nhất, chỉ vì mình mà nở rộ.
Trước kia sao anh lại ngu xuẩn đến vậy?
Còn bây giờ, sẽ không, sẽ không như thế nữa.
Anh chạm nhẹ mũi mình vào mũi cô, thân mật như một chú mèo con. Đôi môi tinh tế dịu dàng hôn lên khóe môi cô, thể hiện sự trân trọng, yêu thương và khao khát.
Dần dà, dưới bàn tay nỗ lực không ngừng nghỉ của anh, cơ thể người dưới thân cũng từ từ thả lỏng, trở nên mềm mại hơn, cánh tay che trước ngực cũng khe khẽ buông xuống.
Khi cánh tay cô chậm rãi buông ra đã làm hé lộ một nụ hồng e ấp. Dưới ánh đèn nhu hòa, nơi cầm tù linh hồn anh ấy đáng yêu như trái hồng chín mọng. Anh đưa mũi cọ nhẹ vào nó, cùng với nhiệt độ ngày càng tăng cao của cơ thể, màu sắc của nó lại càng ướt át và rực rỡ hơn bao giờ hết, khiến anh như bị mê hoặc mà cúi đầu ngậm lấy.
Ôn Ngôn Trăn nghiêng nghiêng lỗ tai mình, lắng nghe tiếng gọi thổn thức từ con tim cô: A Trăn.
Trong bóng đêm, những tội ác như đang được ươm mầm. Sự ghen tị, lòng tham, sự đố ky, và dã tâm hệt như những dây leo bò lên bủa vây trái tim bạn. Cho đến khi bạn nghẹt thở mà hét lên trong vô vọng, rồi dần dần tắt lịm.
Nụ hoa thầm kín nằm trong chiếc quần lót ren màu ngó sen bị Ôn Ngôn Trăn nhẹ nhàng chạm vào, ve vuốt. Bỗng nhiên có một âm thanh nho nhỏ vọng tại từ vùng ký ức, âm thanh thở dốc của đôi nam nữ ấy làm Phạm Ca giật mình bừng tỉnh, giống như bị điện giật, cô đẩy mạnh Ôn Ngôn Trăn ra.
"Sao vậy em?" - Ôn Ngôn Trăn thở hổn hển, chỗ đó đã giương cung bạt kiếm từ lâu khiến anh khó chịu vô cùng. Anh gắng trùm lên cơ thể cô lần nữa, để chỗ nóng rực ma sát với bắp đùi cô, giảm bớt sự căng đau của mình.
"Ôn Ngôn Trăn, không được ở chỗ này, bọn mình về phòng đi." - Phạm Ca nắm tay thành quả đấm chống lên lồng ngực anh, thở gấp mà yêu cầu.
Phạm Ca không dám nói cho Ôn Ngôn Trăn biết rằng lúc này cô đang thấy cực kỳ hoảng loạn. Sự hoảng loạn ấy khiến lòng bàn tay cô rịn đầy mồ hôi, cảm giác như khắp căn phòng này có vô vàn ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm, tựa như tấm lưới to lớn siết chặt lấy cô, khiến cô sợ hãi giãy giụa không thở được.
"Ôn Ngôn Trăn? Phạm Ca, em lại không ngoan rồi." - Ôn Ngôn Trăn rất không hài lòng với cách gọi ấy. Mới chỉ qua một giây, cô lại theo bản năng gọi cả tên lẫn họ của anh. Bởi quá bực nên anh giở trò xấu.
Giọng nói mỏng manh ấy vì bị ngón tay anh tiến vào mà vỡ vụn cả ra, như hương rượu lên men, Phạm Ca giãy giụa cơ thể, đau khổ cầu xin anh, rồi lại không kìm được mà nhượng bộ: "Đợi... đợi về phòng em sẽ... em sẽ... kêu tên anh một trăm lần, được không?"
"Một trăm lần?" - Ôn Ngôn Trăn lại chuyển động ngón tay.
"Không..." - Phạm Ca hít vào: "Một... một ngàn, một ngàn lần..."
Gọi tên anh những một ngàn lần, Ôn Ngôn Trăn vô cùng hài lòng với câu trả lời ấy. Được lắm, tối nay cô mà không kêu đến khàn cả giọng thì đừng mong anh sẽ dừng lại. Sau khi gấp rút sửa sang lại quần áo của mình, anh liền kéo váy ngủ của cô lên rồi mặc áo khoác vào, vội bế cô ra ngoài.
Lúc sắp rời khỏi thư phòng, đôi mắt Phạm Ca lay động theo từng bước chân anh, chập chờn nhìn chiếc quần lót bị Ôn Ngôn Trăn xé rách nằm vương vãi ở đó, khuôn mặt cô bị sấy đến khô quắt. Phạm Ca không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy trên ngọn hải đăng, khuôn mặt lại càng ửng đỏ hơn, chỉ biết chôn mặt trên vai anh.
Ai biết được, Ôn công tử hấp tấp không kịp đợi rời khỏi thư phòng.
Động tác đang bế cô liền biến thành nắm lấy một chân cô vắt lên eo anh, toàn bộ cơ thể cô chỉ có thể bám sát lên người anh còn phần lưng thì bị anh ép lên bức tường của thư phòng.
"Nào, mau kêu..." - Ôn Ngôn Trăn chèn ép cô.
"A... A Trăn, A Trăn..."
"Ừm, còn chín trăm chín mươi tám lần nữa!" - Ôn công tử hài lòng, ôm cô rời khỏi vị trí đó, vừa đi vừa nói: "Phạm Ca, em có cảm nhận được không, nó lại cứng hơn rồi đấy..."
Trong màn đêm vắng vẻ tĩnh mịch, cách phòng ngủ và thư phòng là một cây cầu thang, dưới ánh đèn tường mềm mại nhu hòa, có một đôi mắt ẩn trong bóng tối chất chừa đầy ganh tị, phẫn hận và vặn vẹo. Ánh đèn phản chiếu lại bóng hình mỏng manh đang đứng trên cầu thang ấy, không ai biết chủ nhân nó đang nghĩ gì.
Chẳng qua cô ta chỉ vô tình xông vào vườn hoa mà không có lý do, song những bông hoa đang nở rộ như đám lửa cháy ấy lại khiến cô ta bắt đầu trở nên tham lam.
Không, không, thậm chí còn sớm hơn nữa, trước khi nghe về vẻ đẹp của khu vườn ấy, sự khát khao đã trỗi dậy từ lâu.
Cô ta luôn tin rằng trí tuệ của con người có thể ngự trị hết tất cả vận may trên đời.